Đúng thật là tà giáo.

Minh Thù cắn nhẹ ống hút: “Vậy bây giờ bọn họ tìm thánh khí để làm gì vậy?”

Sở Việt đương nhiên là không biết bọn họ tìm thánh khí để làm gì, trước kia hắn không biết những người đang tìm thánh khí thuộc Hội Cứu Thế. 

Nhưng theo như lối suy nghĩ của Hội Cứu Thế thì nhất định sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

Sở Việt hơi nhíu nhíu mày: “Ngoài cái này ra còn gì nữa không?”

Minh Thù cười nhẹ một cái: “Hết rồi, tôi đâu có phải chuyên viên làm tình báo đâu.” 

Sở Việt: “…”

Vừa mới cung cấp cho người ta xong đã trở mặt chối bỏ rồi.

Vừa lúc Minh Thù chuẩn bị rời đi Sở Việt đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong biểu cảm của hắn có chút căng thẳng: “Thụy Sa mất tích rồi.” 

“Ồ.”

Thì liên quan gì đến trẫm chứ.

"Brừ… Brừ..." 

Điện thoại của Minh Thù ở chỗ Tô Miên, Tô Miên cầm lên nhìn lướt qua ấn nghe rồi đưa cho Minh Thù.

“Phất Vũ, Thụy Sa mất tích rồi.”

“Tôi biết rồi.” Có mất tích thôi mà cũng phải thông báo toàn thế giới à? 

Đồng Diệp bị giọng điệu bình thản của Minh Thù làm cho bất ngờ, sau đó vội vàng nói: “Andrew cho rằng chuyện này có liên quan đến cậu, nên đã dẫn theo Huyết Tộc đi tìm cậu rồi.”

“Liên quan gì tới tôi chứ?”

“Tôi không biết nhưng Andrew cho rằng có liên quan đến cậu, chắc là phải có chứng cứ gì đó… Không phải là do cậu làm thật đấy chứ?” 

“Tôi không có việc gì bắt cóc cô ta làm gì.” Minh Thù có chút chán nản: “Cùng lắm thì tôi chỉ đánh cô ta một trận thôi.”

Đồng Diệp: “…”

Cả hai hành động đều là hành động thách thức người khác, có gì khác nhau chứ! 

Đồng Diệp hỏi Minh Thù đang ở đâu có vẻ như muốn qua đó ngay lập tức.

Sở Việt cũng nhận được tin tức này: “Andrew đang trên đường đến đây.”

Ánh mắt hắn nhìn Minh Thù như chất vấn có phải là cô bắt cóc không vậy? 

Minh Thù ngả người nằm lên bàn: “Tôi thực sự không có bắt cóc cục cưng đó.”

Cục cưng?

Sở Việt cảm thấy mờ mịt cái kiểu gọi này là thế nào vậy. 

Trước kia thì gọi Liễu Loan Nguyệt là điểm tâm nhỏ có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng gọi Thụy Sa là cục cưng… sao lại thấy kỳ dị thế?

"Ào ào ào."

Cây cối xung quanh đột nhiên lay động, từng trận từng trận gió u ám thổi tới. 

Sở Việt kéo Liễu Loan Nguyệt đến bên cạnh cảnh giác nhìn bốn phía, Minh Thù vẫn nằm nhoài trên bàn tiếp tục mở thêm một hộp khẩu phần lương thực.

Không tiếp máu làm sao mà đánh nhau được chứ.

Andrew đem theo mấy người Huyết tộc xuất hiện từ trong khoảng không đến ngay chỗ mọi người đang ngồi, vỗn dĩ đang rất rộng rãi họ đột nhiên xuất hiện khiến cho căn đình trở lên chật chội. 

“Phất Vũ, Thụy Sa đang ở đâu!” Khuôn mặt của Andrew vô cùng nặng nề.

“Con gái ông mất tích rồi liên quan gì đến tôi.” Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng: “Có cần tôi báo cảnh sát giúp ông không?”

Trong giọng nói của Andrew có chút uy hiếp: “Nếu Thụy Sa mà có mệnh hệ gì thì dù có phải phế cái mạng già này ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu.” 

Minh Thù ngồi thẳng dậy chăm chú nhìn Andrew từ đầu đến chân, rồi hút một hơi: “Thứ lỗi cho ta nói thẳng cho dù ông có phế cái mạng già này cũng không phải là đối thủ của ta đâu.”

Andrew: “…”

Andrew tức tối thở gấp nói rít qua kẽ răng: “Ngươi có hận thù gì thì cứ nhằm vào ta, đừng động vào Thụy Sa!” 

“Sao ta phải nhằm vào ông chứ, ông nghĩ ông là tiên chắc?”

“Ngươi…” Andrew chỉ thẳng vào Minh Thù: “Thụy Sa đang ở đâu ngươi làm gì con gái ta rồi!”

“Đâu có, ta đâu có bắt cóc con gái của ông đâu.” 

Andrew đột nhiên ném ra một thứ, vật đó bị ném lên bàn nảy lên vài cái rồi lăn đến trước mặt Minh Thù.

“Vật này được tìm thấy ở chỗ Thụy Sa bị mất tích không phải ngươi thì là ai? Phất Vũ dám làm thì dám chịu ngươi đã dám bắt cóc con gái ta mà không dám nhận à?”

Minh Thù nhìn vật to tầm bằng ngón tay cái ngạc nhiên: “Đây là cái gì, kẹo viên à?” 

Andrew cười lạnh một tràng: “Ai mà không biết Phất Vũ ngươi thích dùng những quả cầu nhỏ này để tấn công chứ.”

Minh Thù: “…” Có vậy sao.

Ở nhà của nguyên chủ hình như có một hộp quả cầu nhỏ lúc đầu Minh Thù còn cứ tưởng là để ăn… hóa ra là để đánh người à. 

“Cho dù cái thứ này là của tôi đi chăng nữa, thì con gái ông cũng không phải do tôi bắt cóc.” Minh Thù nhún vai: “Đương nhiên, nếu như ông thấy nghĩ tôi là người bắt cóc con gái ông mà khiến ông thấy vui, thì cứ cho là vậy đi.”

Dù sao thì trẫm cũng không ngại mang tội đâu.

“Mau giao Thụy Sa ra đây!” 

Andrew vẫy tay áo một luồng gió mạnh thổi đến phía Minh Thù.

Minh Thù ôm lấy Tô Miên lánh sang một bên, luồng gió mạnh thổi tới mấy cây đằng sau gẫy làm đôi.

“Tôi đâu có bắt cóc lấy đâu ra người mà giao, nặn cho ông một cái cũng phải để tôi có thời gian chuẩn bị dụng cụ chứ.” 

Andrew chuyển hướng tấn công nhắm thẳng vào Minh Thù. Mấy người Huyết tộc còn lại cũng bao vây lấy Minh Thù, kết hợp tấn công cô.

“Đừng quá đáng nhé.”

“Tôi đánh trả đấy!” 

Minh Thù đẩy Tô Miên tránh khỏi khu vực đó, trong tay có một cái thứ gì đó đầy lông, hắn cụp mắt nhìn xuống đám lông đủ màu sắc suýt chút nữa làm hắn chói mắt.

Đây là cái gì vậy?

Tô Miên nắn nắn bóp bóp, mềm quá! Không có xương sao? 

Thú nhỏ xù lông lên đôi mắt như viên đá màu đen giận dữ trừng Tô Miên.

Nắn cái gì mà nắn!

A! Sen ơi hắn nắn ta! Cơ thể trong sạch của ta bị hắn làm ô nhiễm rồi. 

Minh Thù đang đánh nhau trong đầu vang lên toàn là tiếng kêu gào của thú nhỏ, kêu như bị ai ức hiếp vậy.

Còn phía Tô Miên những Huyết tộc lại gần đều bị tiểu thú thô lỗ đánh bay.

Cũng vì các người mà ta bị cái tên thú hai chân xấu xí này nắn bóp! Một lũ xấu xí! 

Huyết tộc vẫn chưa nhìn rõ được thứ đâm vào họ là vật gì, chỉ thấy trước mắt có một đám màu sắc sặc sỡ xoẹt qua sau đó thì bị đâm ngã.

"Rầm!"

Andrew nhảy xuống từ trên không trung đập chiếc bàn ở giữa vỡ thành bốn năm mảnh. Trước khi ông ta kịp đứng lên, Minh Thù đã rút dây leo bên cạnh trói Andrew lại khiến cho ông ta không thể nhúc nhích. 

Minh Thù dẫm lên người ông ta, như dùng phép biến ra một hộp khẩu phần lương thực hút mạnh mấy hơi.

Andrew: “…”

Tại sao lần nào cũng thua cô ta vậy! 

Đại lão Thù bày tỏ, đánh Huyết tộc tơi bời không phải là mơ.

Thực lực của nguyên chủ không phải là yếu, trước kia nhờ máu của Tô Miên nên sức mạnh tăng lên không ít. Còn kỹ năng khác của cô, kỹ năng tự sát cũng không cần dùng đến.

Andrew bị trói không nhúc nhích được, người của Huyết tộc cũng nằm rạp trên đất, một số thì hồn bay phách tán. 

“Phất Vũ đồ tiện nhân…”

Minh Thù nhìn xuống cười nhẹ: “Là do các người ra tay trước.” Cô ngắt một hơi: “Cho nên việc bồi thường quy các người chịu trách nhiệm nhé.”

Andrew: “?” Gì vậy chứ? 

Tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài truyền đến, mấy người mặc quần áo bảo vệ chạy vào đình.

Minh Thù không biết lấy tấm vải ở đâu ra nhét vào mồm Andrew, đứng dậy đối diện với bảo vệ chỉ vào Andrew: “Đám người này đột nhiên xông vào đánh người có phải là bệnh nhân của khoa thần kinh các người không? Đây là gặp phải tôi chứ gặp phải người khác làm trọng thương người ta bệnh viện các người đền được không? Tôi giúp các người bắt lại rồi, không cần cám ơn đâu.”

Bảo vệ lập tức chạy qua xem xét Andrew đang nằm trên đất. 

Andrew: “Ưm ưm ưm.”

Minh Thù thừa lúc bảo vệ đang xem xét Andrew, chạy đến chỗ Tô Miên kéo theo hắn ta chạy mất.

Sở Việt và Liễu Loan Nguyệt đứng xem cả quá trình đều ngây ra: “…” Hành động gì kỳ vậy?