********** "Có sao?" Không ngờ nhanh như vậy đã bị nhìn thấu, Lê Hân Dư cũng rất thông minh, nhưng anh ta tuyệt đối không thể thừa nhận được. "Anh đang làm mất thời gian của tôi." Cô gạt tay anh ta ra, đi qua đẩy cửa phòng làm việc của chủ tịch. Hướng Lập Hiên đứng trước mặt cô, chặn cửa: "Cô cũng không nể mặt tôi quá đó, một ly trà cũng không được sao?" Hành động của anh ta càng khiến cô nghi ngờ, cô lấy bánh ngọt và đồ uống mà mình mang đến từ tay thư ký, nhét vào lòng anh ta: "Cho anh hết, bây giờ tôi có thể vào được rồi chứ?” Hướng Lập Hiên: "..." Cái cô Lê Hân Dư này khó đối phó quá, tại sao luôn ra chiêu không theo lẽ thường vậy. "Hướng Lập Hiên, buông tay, chúng ta không quá thân, anh đừng kéo tôi như vậy." Hướng Lập Hiên vẫn còn cố gắng: "Không sao, Lăng Diệu sẽ không hiểu lầm đâu, thật ra tôi.” “Được được được, tôi sợ anh rồi còn chưa được sao, anh chọn chỗ đi." “Được.” Hướng Lập Hiên thở phào. Anh ta vừa buông lỏng thì Lê Hân Dư trực tiếp nhấc chân bước qua anh ta, đá cửa mở ra. Khung cảnh trong phòng làm việc lập tức hiện ra trước mắt cô, Hướng Lập Hiên sực tỉnh lại, muốn che mắt cô nhưng đã muộn rồi. Lê Hân Dư trợn mắt nhìn cảnh tượng trong văn phòng chủ tịch, mắt chớp chớp, muốn làm ra vẻ như không có chuyện gì nhưng mắt đã đỏ lên mà không kiềm chế được. Chẳng trách Hướng Lập Hiên lại bị đẩy ra ngoài không hề lưu tình như vậy. Chẳng trách Hướng Lập Hiên còn nói đủ thứ cản cô lại, không cho cô vào. Hóa ra trong phòng làm việc là cảnh tượng như vậy, bọn họ nóng lòng muốn làm những chuyện đó. Giống hệt tình huống lần trước khi cô đến một mình, một thư ký ngồi trên đùi anh, chẳng qua là người mới thay người cũ, người phụ nữ đó không phải Y Nghê. Không, còn tệ hại hơn cả cảnh lần trước cô nhìn thấy. Cổ áo sơ mi của Lăng Diệu đã bị cởi ra ba cái khuy, lồng ngực rắn chắc nửa kín nửa hở, trên bả vai và trên má anh còn in hai dấu son môi đỏ chót, dấu đó đến từ người phụ nữ ngồi trên đùi anh. Người phụ nữ nhìn còn rất trẻ, có vẻ như vẫn đang học đại học, mặt trang điểm đậm, vừa trong sáng lại vừa có chút quyến rũ. Người phụ nữ đó cũng không sợ bị cô nhìn thấy, nghiêng đầu sang, yểu điệu chào hỏi cô: "Chào phu nhân chủ tịch, em là thư ký mới đến, tên Lâm Dĩ Thuần." Dáng vẻ đó ro ràng là đang thị uy với cô. Cô nhìn thang về phía Lăng Diệu, muốn anh cho mình một phản ứng, cho mình một lời giải thích, chỉ cần anh nói, cho dù là lấp liếm thì cô cũng tin. Giọng nói của Lê Hân Dư cũng run lên: “Lăng Diệu, tại sao?" "Chẳng phải cô nói tôi có nhiều phụ nữ thì cô cũng không quan tâm sao? Nếu cô đã độ lượng như vậy, đương nhiên tôi phải lợi dụng thật tốt." Thậm chí Lăng Diệu còn không liếc nhìn cô, chỉ mải ôm người phụ nữ trong lòng, càng dính chặt lấy người phụ nữ đó hơn. Lúc thấy tay của anh cởi áo của Lâm Dĩ Thuần, đôi tay thon dài đó luồn sâu vào ngực của Lâm Dĩ Thuần, cô không còn nhìn tiếp được nữa. Cô quay người bỏ đi. Đi đến trước thang máy chuyên dụng của chủ tịch, nhìn cửa thang máy mở ra nhưng cô không vào. Chẳng trách hôm nay ánh mắt của những người đó nhìn mình vào cái thang máy này lại kỳ lạ như vậy. Xem ra, chỉ cần là người phụ nữ của anh thì đều có thể tùy ý bước vào trong này. Vậy mà cô còn tưởng đây là thứ chỉ thuộc về cô, chỉ có “bà Lăng" mới có thể hưởng thụ. Cô không vào thang máy, cô dụi cặp mắt sưng đỏ, vừa lau nước mắt vừa đi đến cầu thang. . truyện ngôn tình Cô thà tự đi xuống cũng sẽ không dùng cái thang máy đáng ghét đó nữa. Một bàn tay dày rộng và ấm áp nắm lấy cổ tay của cô, cô nghiêng mặt sang chỗ khác: “Không phải anh có niềm vui mới rồi sao, anh quan tâm đến tôi làm gì." “Cái đó.." Người đàn ông chậm rãi lên tiếng, nhưng người đó là Hướng Lập Hiên. Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng không biết nói sao của Hướng Lập Hiên, ngược lại cô còn lập tức nghĩ thông suốt. Vậy mà cô còn tưởng Lăng Diệu sẽ quan tâm đến mình, sẽ đuổi theo, hóa ra tất cả đều là cô tự đa tình..