********** "Anh Dật Hàn, anh ở lại chăm sóc Nhiên Nhiên, em đi trước đây." Lê Hân Dư quay người đi. Giang Dật Hàn liếc nhìn Giang Nhiên Nhiên một cái rồi vẫn theo Lê Hân Dư ra ngoài. Cô y tá đến kiểm tra phòng nhìn thấy trong ống truyền dịch toàn là máu của Giang Nhiên Nhiên liền vội vàng tiến lên rút kim ra, cô gái sợ đến nỗi giọng nói cũng thay đổi: "Cô Giang, tay truyền dịch không thể cử động mạnh được, cô xem máu cũng chảy ngược rồi, nếu cô có chuyện gì thì gọi tôi giúp. Bây giờ tôi thay cái khác cho cô, lần này cô tuyệt đối đừng cử động lung tung được không?" Giang Nhiên Nhiên cụp mắt nhìn xuống: “Làm phiền cô rồi." Hành lang bệnh viện. “Hân Dưem vẫn ổn chứ?" Phát hiện Giang Dật Hàn đi theo ra ngoài, Lê Hân Dư hơi sốt ruột. Giang Nhiên Nhiên đã bệnh như vậy mà anh ấy thà bỏ Giang Nhiên Nhiên lại, chẳng lẽ chỉ vì muốn hỏi mình một câu vậy sao? "Em rất ổn, Lăng Diệu cũng rất tốt với em, anh ấy luôn bảo vệ em." Lê Hân Dư biết lời anh ấy nói có ý gì, cô cắn răng, dứt khoát nói ra sự tình: "Anh Dật Hàn, chuyện chúng ta đã qua rồi, thật sự đã qua từ lâu rồi. Em đã buông bỏ rồi, cũng hy vọng anh có thể buông bỏ." Mặc dù những lời này khiến người khác rất tổn thương nhưng không thể không nói. Giang Dật Hàn nắm tay cô: “Thật sự không còn chút hy vọng nào sao?" Cô rút tay ra: "Tin đồn hai tháng trước, em không muốn xảy ra thêm một lần nữa, càng không muốn kéo anh vào” "Anh biết rồi, chúc em hạnh phúc." Trên mặt anh ấy vẫn là nụ cười dịu dàng đó, chỉ là nụ cười hơi miễn cưỡng, vẻ dịu dàng cũng không toàn vẹn. "Cảm ơn anh." Lê Hân Dư quay người đi, trong lòng thầm nói một câu xin lỗi. Đối với Giang Dật Hàn, cô có áy náy, có đau lòng, có cảm ơn...!nhưng duy nhất là không thể nào tiếp tục yêu anh ấy. Bây giờ, người cô yêu là Lăng Diệu. Lúc Lê Hân Dư về đến nhà họ Lăng thì Lăng Diệu vẫn chưa đến công ty. Anh mặc đồ ở nhà, ngồi bên bàn ăn, ăn bữa sáng một cách nho nhã. Thấy cô về, anh ngước mắt lên liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt: "Đi gặp ai cả đêm? Bộ dạng như mất hồn vậy." Cô đứng thẳng lưng, giải thích với anh: “Nhiên Nhiên bị sốt cao, em ở bệnh viện cùng cô ấy cả đêm." "Chỉ có người chột dạ thì lúc nói chuyện mới đặc biệt tỏ ra nghiêm túc” Lăng Diệu có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm của một người: “Em và Giang Dật Hàn đã gặp nhau?" "Chỉ là gặp ở phòng bệnh, sau khi anh ấy đến thì em lập tức về ngay." "Ô, hóa ra là vậy à." Anh đáp lại một câu khó nắm bắt, không ăn sáng nữa mà về phòng thay quần áo. Lê Hân Dư biết Lăng Diệu rất để ý đến quá khứ của mình và Giang Dật Hàn, cô đuổi theo giải thích: “Em và Giang Dật Hàn không có gì cả, quá khứ chính là quá khứ, em tự đưa ra quyết định thì sẽ không hối hận, bây giờ em và anh ấy sẽ không có gì, sau này càng không có Anh cởi đồ ở nhà xuống, không hề ngại khoe cơ thể rắn rỏi của mình trước mặt cô, lại lấy áo sơ mi mặc vào. Thấy anh không nói, cô biết là anh thật sự tức giận. Cô tỏ ý tốt, bước lên chủ động giúp anh cài khuy áo nhưng anh lại nắm chặt tay cô, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc: “Ngày thứ hai tôi đi nước M, em cũng gặp Giang Dật Hàn đúng không." Cô ngẩn người, giờ mới hiểu anh đang nói ngày cô gặp tai nạn xe. "Có gặp, nhưng mà..." Lăng Diệu đẩy cô ra, mở miệng nói châm choc: "Ha, tình chàng ý thiếp, đúng là cắt không đứt." Cô gấp gáp giải thích, khó khăn lắm mới làm dịu quan hệ được, cô không muốn khiến anh hiểu lầm: "Không phải như anh nghĩ đâu, là Nhiên Nhiên hẹn gặp em, em cũng không biết Giang Dật Hàn qua đó." "Được, tôi tin em." Lời nói xoay chuyển: “Nếu lần nào cũng là vì Giang Nhiên Nhiên, vậy thì sau này em không được tiếp xúc với người nhà họ Giang nữa, bao gồm cả Giang Nhiên Nhiên”.