Đám người vẫn yên lặng như vậy, thực sự phải thừa nhận sao? "Không nói cũng không sao, cái mà ngài Lăng không thiếu đó là tiền và sức lực, lấy dấu vân tay rồi đến lúc đó điều tra, hình phạt sẽ không giống với bây giờ." Lúc này đám người mới dồn nhau bước lên, nhặt lấy những gì vừa vứt lên người Lê Hân Dư khi nãy. Vệ sĩ xua tay ra hiệu cho những người khác rời đi, để lại những người đã động tay. Mất việc là nhẹ, Lăng thị sẽ khiếu nại về những tổn thương, phỉ báng mà Lê Hân Dư phải chịu. Có lẽ không phải ngồi tù quá lâu, nhưng sau cùng cũng sẽ có một người phải ở lại. Có những người không cho họ một bài học, họ sẽ không biết cái gì không nên động vào. Tài xế nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. Lăng Diệu bế Lê Hân Dư nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu, bác sĩ ngoại khoa ngành xương khớp đều có mặt, kiểm tra tỉ mỉ cho cô mới dám xác định rằng cô không bị thương nặng lắm, chỉ bị thương ngoài da. Chỉ là chân bị đè lên, e rằng phải nghĩ dưỡng một thời gian dài. Cũng may không bị thương vào phần xương và gân bên trong, nên không cần làm phẫu thuật, chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng. Nhưng nếu tình trạng này còn xảy ra thì e là không may mắn như lần này nữa. Dưới quyền lực to lớn của Lăng Diệu, bác sĩ giúp Lê Hân Dư bằng bó vết thương trên trán xong rồi thì nhanh chóng rời đi. Để lại không gian riêng cho cặp vợ chồng gượng gạo này. Cô khiếp hãi đến tận bây giờ mới bình tĩnh trở lại. Cô ngước mắt nhìn anh, liếm môi giống như định nói gì đó những rồi lại không dám mở miệng. Lăng Diệu nghĩ cô vẫn còn sợ hãi nên bước lên phía trước ôm cô vào lòng. “Đừng sợ, không sao, sau này tôi sẽ không để ai làm tổn thương em nữa." Lê Hân Dư ngồi trên giường bệnh, anh đứng bên cạnh cô, mặt của cô vừa hay áp sát vòm ngực săn chắc của anh. Anh vừa nói chuyện thì cơ thể cũng rung theo. Trái tim của cô cũng rung động theo những lời anh nói. "Anh có trách tôi khiến anh mất mặt không?" "Em làm sai gì rồi?" Anh cúi người, đối diện với cô, anh có chút tức giận: "Trong trái tim em, tôi là người không phân rõ thị phi ư?" "Không phải, tôi sợ anh đọc những tin tức ấy xong sẽ không tin tưởng tôi." Mắt cô đỏ hoe. Nếu như đổi lại là cô nhìn thấy tin tức giữa anh và người phụ nữ khác, chắc chắn cô sẽ tin. Cô còn nghĩ Lăng Diệu sẽ trách cô như lần trước. Đôi mắt anh mênh mông như biển, nhìn xoáy vào trái tim cô, anh nói ra ba chữ giống như một lời thề: “Tôi tin em." Lê Hân Dư ôm lấy lồng ngực phập phồng của mình, cảm nhận từng nhịp đập của con tim, bỗng rướn người lên ôm chặt lấy anh. Cánh tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào ngực anh: “Cảm ơn anh, xin lỗi." Cảm ơn anh đã tin tưởng em. Xin lỗi vì đã để con tim mình giấu quá sâu. Nếu như cô mở rộng trái tim mình sớm hơn, dùng trái tim để đón nhận cuộc hôn nhân này thì có lẽ sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Là do cô quá cố chấp. Lăng Diệu không đáng ghét như cô nghĩ. Người đáng ghét là cô mới đúng. Trong lòng cô vô cùng rối bời, chỉ còn cách ôm anh thật chặt mới có thể cảm nhận được cảm giác an toàn. Lăng Diệu cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc của cô. Thực ra, anh vốn muốn hỏi rằng tại sao lại có bức ảnh ở quán lẩu kia. Nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của cô anh vẫn nên kiềm chế thì hơn. Sau khi Lê Hân Dư xảy ra chuyện này, bà Hách Ánh luôn tự trách bản thân. Bà luôn muốn để cô ra ngoài đi dạo cho thư giãn, nào ngờ lại xảy ra chuyện như này. Giờ đây dù nói gì bà cũng không dám để cô ra ngoài nữa. Vì luôn tự trách bản thân nên bà đối xử với Hân Dư lại càng tốt hơn. Chuyện lần này xảy ra quá đột nhiên, mọi người trong lòng đều rõ chắc chắn có người đứng đằng sau chuyện này. Sau chuyện này rõ ràng báo chí cũng có không chút bien chuyen. Tinh cảm giữa Lăng Diệu và Lê Hân Dư cũng phát triển thuận lợi hơn, đột nhiên xảy ra chuyện này, không ai đứng đang sau, ai tin? Còn những phóng viên ném đồ lên người Lê Hân Dư cũng bị xử lý một cách thích đáng. Bọn họ khai rằng có người cho họ tiền, kêu họ đi chặn Lê Hán Dư, nhục mạ cô, làm chuyện này xé ra càng to càng tốt, càng khó coi càng hay. Người ấy, chính là Y Nghê..