Trong tình trạng hiện giờ tất cả mọi người đều muốn chen lên trước để cô trả lời câu hỏi của mình, giành phần tin tức cho tờ báo của mình, muốn moi thông tin nhanh nhất nên không ai thèm để ý tới Lê Hân Du đang nói gì. Hoặc có thể họ nghe thấy Hân Dư đang nói gì nhưng cũng giả vờ không nghe thấy. Bọn họ hỏi không ngừng, cố chấp hỏi những câu hỏi riêng của mình. Lê Hân Dư bị dồn vào đường cùng không có lối thoát. Giang Nhiên Nhiên đẩy cửa xe định đẩy cô vào trong tránh khỏi phóng viên. Nhưng không ngờ có người nhanh tay hơn cố chấp nắm lấy tay Lê Hân Dư sống chết không chịu buông. Lần đầu tiên bọn họ bắt được nhân vật chính, sao mà có thể dễ dàng tha cho cô? Người đó đẩy mạnh khiến cô không kịp phòng bị, ngã nhào xuống đất, cái chân bị thương cũng bị va mạnh xuống đất. Cô đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh: “Đau, Nhiên Nhiên, mình đau quá." Từ bên ngoài khó mà len được vào trong nhưng đẩy người ra phía bên ngoài thì lại dễ dàng vô cùng. Giang Nhiên Nhiên chưa kịp đỡ cô dậy thì lại bị mọi người đẩy ra ngoài, nói cô nhiều chuyện. Trán trái của Lê Hân Dư sưng đó, đau toát mồ hôi đầy mặt, cô bò ra bên ngoài trong bất lực. Tân suất máy ảnh chụp lại càng cao hơn, ai cũng không chịu bỏ qua bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của cô. Không biết ai nói trước, chửi hai tiếng: "Đáng đời!” Sau đó là những tiếng chửi nổi tiếp không ngừng. "Loại đàn bà để tiện, đáng đời." "Tâm kế thâm hiểm như vậy, sao có thể xứng gả vào nhà họ Lăng cơ chứ!” "Đúng là nghĩ mình là công chúa, nghĩ tất cả đàn ông trên đời này đều vây quanh cô ta sao? Tao nhổ nước bọt!” "Gả cho Chủ tịch Lăng còn không biết điều, còn ngoại tình làm những điều xấu hổ bên ngoài." Giang thiếu gia kia có phải mắt mù rồi không, một người đàn bà đã có chồng, tâm kế nham hiểm, có cái gì tốt chứ!" Nhổ nước bọt!" Những người đó ấn máy ảnh không ngừng để ghi lại bộ dạng thê thảm của người đàn bà xấu xa này. Cho dù không báo cáo được tình hình ân oán cửa nhà giàu để giật tít, nhưng viết về cái giá của người đàn bà phản bội chồng cũng không tồi. Ánh đèn flash chớp nháy liên tục, Lê Hân Dư ngã trên đất, vừa không có ai giúp đỡ, vừa sợ hãi. Bộ dạng hiện giờ của cô giống như một con cá bị vứt trên bờ rồi mọi người vây quanh vậy. Cô chạy không được, trốn cũng không xong, chỉ còn cách chấp nhận ánh mắt và sự chỉ trích của mọi người. Bên tại là những tiếng chửi rủa và chất vấn, đến chuyện gì đang xảy ra cô cũng không rõ, tại sao mình lại bị nhục mạ như vậy. Cô bịt mắt lại mà khóc. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Ai có thể cứu cô.. Một đám người nhìn cô không trả lời, thấy cô khóc một cách đáng thương lại càng tức hơn, cảm thấy cô như đang tỏ ra đáng thương vậy. Loại đàn bà này đúng là thảo mai giả nai! Loại đó là đáng hận nhất! Không biết là ai lại vứt cục giấy trong tay lên người cô, sau đó ai bên cạnh có rác hay bình chai gì đều vứt lên người cô. Phía trước có một phóng viên trẻ tuổi không nói gì từ nãy giờ, chỉ giơ bút ghi âm yên lặng mà ghi âm. Cô ấy cảm thấy sự việc càng ngày càng diễn biến theo chiều hướng xấu khiến cô có chút sợ hãi. Nếu như xảy ra án mạng thì sao? Cô chỉ là phóng viên thực tập, chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại người khác. Chỉ là phỏng vấn, tại sao lại phải làm ra những chuyện như bây giờ. Cô gái muốn đỡ Lê Hân Dư dậy nhưng lại không dám, sợ bản thân cũng bị đánh nên chỉ còn cách im lặng. Nhưng nhìn thấy bộ dạng cô như không biết gì, cô gái bèn cản chặt môi, cúi xuống chân phía trước Lê Hân Dư, giúp cô chản những rác rưởi đang bay tới trước mặt cô. Cô gái hoảng loạn rút điện thoại từ trong túi áo ra, trượt vài cái sau đó giơ ra trước mặt Lê Hân Dư: "Đây là tin tức đăng từ vài tiếng trước, nó đã được lên trang đầu các trang mạng, Weibo. Cô tự xem đi, nói đại vài thứ có lợi cho cô là được." Hai bức ảnh trong màn hình điện thoại vừa rõ ràng vừa nhức mắt..