********** Cô chớp chớp mắt, phải một lúc lâu sau mới chấp nhận được sự thật này. Không biết do cô bị thương nên ánh mắt nhìn thế giới này cũng êm dịu hơn, hay vì người đàn ông này vì cô bị thương mà trở nên dịu dàng hơn. Tóm lại, hình như Lăng Diệu có chút gì đó hơi khác. Khác với trước lúc khi anh rời đi. Đã ba ngày Lăng Diệu không được ngủ ngon, người mệt lừ, bởi vậy chỉ một lát anh đã ngủ say. Khi ngủ trông anh cũng đẹp trai, cô không kiếm chế được mà dùng tay vuốt vuốt má anh, nhẹ nhàng, mềm mại. Làm xong mới ý thức được mình vừa làm gì, cô bèn vội vàng rút tay lại, nhìn người đàn ông đang ngủ trong lòng mình giống như một đứa trẻ, đến bản thân cũng không tự chủ được rằng môi cô đang hơi nhếch lên. Lăng Diệu cũng không khó tiếp xúc, cũng không xấu như trong tưởng tượng của cô. Mọi người đều đồn thổi rằng bên cạnh anh có không ít phụ nữ, nhưng xem ra ngoài Y Nghề cũng không có ai dám liều lĩnh như vậy. Nói anh máu lạnh vô tình, nhưng khi cô bị thương, việc đầu tiên anh làm đó chính là bỏ lại công việc dang dở để về với cô. Thực chất cuộc hôn nhân này cũng không tôi tệ như cô nghĩ. Cô không muốn thừa nhận cũng không thể không thừa nhận, con người Lăng Diệu quá xuất sắc, quá ưu tú khiến trái tim cô như loạn nhịp. Trước khi kết hôn cô đã cố gắng tạo ra bức tường trái tim, hình như nó đã có chút hư tổn rồi. Nếu không kịp thời tu sửa, không biết lúc nào sẽ đổ sập xuống. Từ khi về nước, Lăng Diệu giống như không có việc gì làm, cả ngày đều loanh quanh trong phòng bệnh, có lúc thư ký gửi một tập tài liệu tới, anh chuyển bàn ghế qua, trong phòng bệnh cũng có thể giải quyết tất cả tài liệu. Từ sau khi anh qua đây, bà Hách Ảnh cũng chủ động rút lui nhường Lê Hân Dư cho anh chăm sóc, trừ lúc đưa thức ăn tới ngồi khoảng nửa tiếng, thời gian còn lại bà đều không ở lại đây. Cả phòng bệnh phần lớn thời gian chỉ có hai người. Vốn dĩ cố định ăn chút gì đó rồi xem phim, nhưng hiện giờ cô cũng không dám, sợ ảnh hưởng tới công việc của anh. Cô chỉ còn cách ngẩn người nhìn anh hoặc ngủ. Vừa ngủ dậy phát hiện Lăng Diệu đang cầm điện thoại cô xem gì đó: "Em gan cũng lớn thật, điện thoại cũng không cài mật khẩu "Cài đặt cũng vô dụng, nếu điện thoại bị mất, có mật khẩu cũng không tìm lại được." "Em đúng là gan lớn." Lời này của anh không biết là đang khen hay đang trách cô nữa. Lê Hân Dư xoa mắt, lúc này cô mới thực sự tinh, muốn lấy lại điện thoại nhưng anh không đưa. Anh lợi dụng chiều cao của mình giơ lên cao, chân của cô vẫn còn đang bó bột nên không thể đấu lại được với anh. "Anh không phải không có điện thoại, lấy điện thoại của tôi làm gì?” Anh không trả lời, chau mày nhìn cô, ngữ khí không được vui vẻ là mấy: “Tại sao tên đầu tiên trong danh bạ của em lại không phải là tôi?" Cô không hiểu: “Danh bạ chẳng phải sắp xếp theo họ sao?" Phía trước thêm chữ yêu thì nó sẽ lên đầu tiên." Cô như lĩnh ngộ ra rồi gật đầu: "Trước đây chưa từng để ý tới." Lăng Diệu lấy điện thoại của cô, mở danh bạ điện thoại ra, cô lưu tên anh là Lăng Diệu", rồi nhìn tên những người khác, Giang Nhiên Nhiên là Nhiên Nhiên, Lê Nhã Trí là em gái, đến mẹ của anh bà Hách Ảnh cô cũng lưu là mẹ (chồng), sao đến tên anh lại lưu giống như tên một người lạ vậy. Trong lòng có chút không thoải mái, anh còn lưu tên cô là Lăng phu nhân kia kia. Nhét điện thoại vào tay cô: “Tự sửa đi, để tên tôi lên thứ nhất." "Thêm chữ yêu là được đúng không?" "Đúng vậy." "Ok." Nói xong một hồi, cô mới ý thức được có gì đó không đúng Anh tự yêu cầu đổi tên thành chồng, rồi thêm chữ "yêu"? Chồng yêu? Anh...!đang trêu cô ư? Sau khi phản ứng lại thì Lăng Diệu hai má đã đỏ ứng, ngón tay cũng có chút hơi đỏ. Hít một hơi thật sâu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo anh mà sửa, tên của anh lập tức lên thứ nhất. Tim gan như nhảy lên, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện ấu trĩ lại ấm áp như vậy..