Khuôn mặt của Lê Hận Dư bị bằng kín mít đã không nhìn ra dáng vẻ lúc ban đầu, Hướng Lập Hiên đau lòng nhưng lúc nhìn lại lần nữa thì chỉ cảm thấy buồn cười. Khuôn mặt đẹp như thế bây giờ giống như bị tàn phá nhan sắc vậy. Hướng Lập Hiên thở dài: “Sao cô lại lại ra nông nỗi này thế? Em gái cô nhìn là biết tinh thần có vấn đề rồi, cô cũng không biết đề phòng sao?" “Là tôi tự chuốc lấy” Bản thân cô tự quyết định, không oán hận được bất cứ người nào. “Như vậy đi, mấy ngày nay trước hết cô đừng về trang viên Ngự Thủy nữa. Em gái kia của cô giống hệt một kẻ điên, không an toàn. “Nhưng mà…" Nếu cô không về trang viên Ngự Thủy thì cô còn có thể đi đầu được chứ? Lê Hân Dư nghĩ một hồi: “Để tôi liên hệ với Nhiên Nhiên xem sao?” Lê Hân Dư sờ túi áo nhưng lại phát hiện điện thoại cũng đã bị hư. Hướng Lập Hiên vội ngăn cô lại: “Hay là cô vẫn nên trở về trang viên Ngự Thủy đi, cùng lắm thì tôi ở bên cạnh cô vài ngày là được rồi.” Cô ấy đi tìm Giang Nhiên Nhiên? Còn đáng sợ hơn Lê Nhã Trí nhiều. Tất cả sự độc ác của Lê Nhã Trí đều hiện rõ trên mặt nhưng Giang Nhiên Nhiên làm bạn thân của Lê Hân Dư lâu như vậy, toàn là âm thầm giở trò sau lưng cô. Cho đến bây giờ Lê Hân Dư vẫn cho rằng hai người bọn họ vẫn là bạn thân cơ đấy. Lê Hân Dư bật cười, nhẹ giọng từ chối: “Thôi đi, anh còn chế tôi chưa đủ tại tiếng sao?” Tin đồn trước đây giữa cô và Giang Dật Hàn khó khăn lắm mới vượt qua được, nếu bây giờ lại dính dáng đến Hướng Lập Hiên vậy thì không dễ dàng tẩy trắng rồi. Quan hệ của Hướng Lập Hiên và Lăng Diệu thân như thiết như vậy, lỡ như thật sự có người đồn bậy bạ hai người bọn họ thì đúng là cực kỳ lúng túng. Hướng Lập Hiên sờ mũi theo bản năng, lại hỏi: “Nếu không hay là cô ở trong căn hộ chung cư của tôi.” “Tôi vẫn nên về trang viên Ngự Thủy xem thế nào, tâm trạng của Nhã Trí không ổn lắm, tôi sợ xảy ra chuyện “Cô không cần lo lắng cho cô ta, tôi đã kêu bảo vệ trông chừng cô ta rồi.” Hướng Lập Hiện giơ bốn ngón tay lên, mới nhìn còn tưởng rằng anh ta đang giơ tay xin thề nữa đấy: "Bốn người đấy, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Lê Hân Dư hơi im lặng: “Tìm bác sĩ cho con bé thôi, con bé thay đổi quá nhiều...!“Được, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tâm lý qua bên đó ngay.” Hướng Lập Hiên nhìn Lê Hân Dư: “Vậy cô có cần đến chỗ tôi không?” Lê Hân Dư hơi do dự. Ban đầu cô đồng ý đến ở căn hộ độc thân của Hướng Lập Hiên là vì quan hệ của cô và Lăng Diệu không thân lắm, cô cũng không suy nghĩ sâu xa về những lời đồn thổi bên ngoài, quan trọng hơn là vì Hướng Lập Hiên bình thường sẽ không đi đến căn hộ bỏ trống kia. Nhưng mà lần trước cô về đó tìm dây chuyền lại phát hiện anh ta đang ở nhà. Điều đó chứng tỏ anh ta gạt cô, anh ta vẫn đến căn hộ kia. Hướng Lập Hiên là bạn thân của Lăng Diệu, cô đến ở nhà anh ta, không thích hợp lắm. “Với bộ dạng này của cô, cho dù tôi là công tử ăn chơi dễ nổi ý đồ xấu cũng không thể nào ra tay với cô được. Trong lòng Hướng Lập Hiên tức nghẹn, không cam lòng nói: “Lăng Diệu cũng đã yên tâm giao cô cho tôi, vậy mà cô lại không yên tâm. Nếu cô có lòng đề phòng những người xung quanh như vậy thì bây giờ đâu đến nỗi khiến mình thảm thế này. Lê Hân Dư giải thích: “Không phải tôi đề phòng anh. “Vậy tại sao cô không tin tôi?” Hướng Lập Hiên bức bối muốn chết. Có trời mới biết anh ta đã cố gắng cỡ nào để khống chế được một chút tâm tư không nên có của anh ta, còn cô thì lại có dáng vẻ đề phòng giống như nhìn rõ anh ta. Anh ta có cầm thú đến mức ấy không chứ? Không sai, trước đây anh ta là cầm thú, nhưng anh ta phân rõ được chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. "Két..." Cánh cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, một cái đầu nho nhỏ ngó vào. Dáng vẻ dè dặt rón rén của cô ấy giống hệt kẻ trộm. Hai người nghe được tiếng động thì cùng lúc quay đầu lại về đều thấy cô ấy..