********** Chương 232 Gieo gió gặt bão Còn chưa kịp đắc ý thì đã thấy Lăng Diệu đưa mắt liếc ra hiệu cho vệ sĩ một cái, lạnh lùng nói: “Không dạy con là lỗi của bậc cha mẹ. Cha mẹ đã bênh vực thì không tính toán với trẻ con nữa, vậy tính sổ với người lớn là được rồi.” Thậm chí Lăng Diệu không cần lên tiếng, chỉ dùng một ánh mắt thôi thì ngay lập tức vệ sĩ đã ra sức giảng một cái tát thật mạnh vào mặt người phụ nữ. Người phụ nữ bị đánh đến đầu nghiêng sang một bên, khóe miệng cũng sưng phù lên. Một cái tát của vệ sĩ đã qua đào tạo nghiêm chỉnh thì mạnh hơn nhiều so với bọn họ tự ra tay. Người đàn ông thấy thấy thế, lập tức tự tát mình một cái. Dưới ánh mắt bình tĩnh của Lăng Diệu là sóng ngầm cuồn cuộn. “Đánh cô ấy một cái, các người cảm thấy một cái cũng đủ rồi? Vay mượn còn phải trả lãi đấy." Người đàn ông hiểu ý của anh, vả liên tiếp mấy cái tát vào mặt mình, mặc dù tiếng vang lớn nhưng lại không mạnh. Dù sao, tự mình kiểm soát lực tay của mình tính ra tiện lợi hơn. Người phụ nữ kia không thức thời, đáng thương hơn nhiều, bị vệ sĩ vung tay tát mấy phát liên tiếp, đến tận khi hai má sưng đỏ không nhận ra dáng vẻ ban đầu thì mới coi như thôi. Lăng Diệu lạnh lùng liếc nhìn đám người này một cái, gật đầu nhẹ với Giang Dật Hàn coi như chào hỏi, sau đó cầm tay Lê Hân Dư đưa cô rời khỏi đây. Ba người nhà kia bị đánh đến nỗi choáng váng, đến bây giờ còn chưa kịp hiểu đây là tình huống gì. Đúng lúc này vệ sĩ nhắc một câu: “Đây là thành phố A, không phải là ở quê của các người, la lối khóc lóc sòm cũng phải nhìn đối tượng, nhóc con nhà cô tát Lăng phu nhân một cái, Chủ tịch Lăng không phế tay của con trai cô là tốt lắm rồi!” Nhân viên phục vụ đi ngang qua cửa xem trò vui, vểnh tai lên nghe được đôi câu, kết quả là nghe nhầm, chỉ nghe thấy câu nói phế tay của con trai cô. Sau đó, một phiên bản lời đồn đáng sợ đã lan truyền. Bởi vì một đứa bé tát Lê Hân Dư một cái mà cả nhà đều bị Lăng Diệu phế một cái tay. Nhưng đó là chuyện sau này. Người phụ nữ bị dọa khẽ run rẩy, lúc này mới kịp hiểu là mình đã đắc tội với người không nên đắc tội. Cô ta nhìn về phía Giang Dật Hàn, không biết là sợ hãi hay là do bị đánh khiến cho giọng hơi run: “Nói thế nào thì tôi cũng là chị gái cậu, người phụ nữ này có thân phận ghê gớm như thế sao cậu không nói cho chúng tôi biết hả!” “Dù là đối với ai thì cũng nên có phép lịch sự cơ bản." Bọn họ chỉ là gieo gió gặt bão thôi. “Chúng tôi không muốn cái nhà ở quê nữa, cậu có thể bảo với Chủ tịch Lăng gì đó bỏ qua, đừng lấy tay của con trai tôi được không?" Giang Dật Hàn thản nhiên nhìn cô ta một cái, bây giờ mới biết sợ hãi, ban đầu thì đi làm cái gì. Nhưng mà thủ đoạn của Lăng Diệu là ở trước mặt, sau này về cơ bản không có vấn đề gì. Giang Dật Hàn gật đầu. Nhưng người phụ nữ vẫn lo lắng: “Nhưng mà, nhưng mà vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho cô Giang, nói cậu và người phụ nữ lúc nãy, không không không, là Lăng phu nhân, nói các người có quan hệ không chính đáng. Bây giờ cô Giang rất tức giận, nếu chuyện này truyền đi, Chủ tịch Lăng sẽ không cắt lưỡi của chúng tôi chứ?" Giang Dật Hàn hoàn toàn bỏ tay đối với người nhà này rồi. Càng đồng ý với bọn họ thì bọn họ lại càng được đà lấn tới. Vốn dĩ tính tình Giang Dật Hàn coi như cũng tốt, đồng ý cho một căn nhà cũng là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nhưng bây giờ xem ra đúng là không cần phải lo cho tính mạng bọn họ nữa. Anh cầm lấy áo khoác của mình trên thành ghế, quay người bỏ đi không nói một lời. Ba người nhà kia không rõ ý của Giang Dật Hàn là gì, chỉ có thể la hét sau lưng anh: “Tại tôi cảm thấy cậu quá keo kiệt đối với chúng tôi nên tôi muốn báo thù một chút, cho nên mới làm như vậy thôi." Giang Dật Hàn đi ra xa, cuối cùng cũng không nghe thấy giọng nói phiền phức kia nữa. Vừa ra tới ga ra ở tầng ngầm, ngồi lên xe thì nhận được điện thoại của Giang Nhiên Nhiên gọi đến.