“Cô biết tâm tư xấu xa gì của anh ta, đúng là rất xấu sao? Xấu đến cỡ nào?” Lê Hân Dư mỉm cười nhìn Lê Ngưng. Sự xấu xa của đàn ông đơn giản chỉ là những chuyện giường chiếu kia. Lê Hân Dư hiểu lầm cho rằng Hướng Lập Hiền và Lê Ngưng đã phát triển “sâu” rồi. Lúc đầu Lăng Diệu cũng dùng bất cứ thủ đoạn nào, cô cũng cảm thấy anh rất xấu xa, sau đó cô cũng cảm thấy quen là được. Lê Hân Dư nghĩ tới Lăng Diệu, vẻ mặt liền trở nên tối sầm. Lê Ngưng thở phì phò, không chú ý tới tâm trạng đã thay đổi của Lê Hân Dư, chỉ là gật đầu thật mạnh: “Con người Hướng Lập Hiên này đúng là vua hố, không phải là thứ tốt gì.” Vợ của bạn thân mà cũng dám ngấp nghé nếu không phải xấu xa thì là gì. Chửi thì chửi nhưng Lê Ngưng vẫn một mực không nói ra những điều cấm kỵ. Một khi nói ra thì tâm tư thầm kín nhỏ nhoi của anh ta sẽ trở thành khối u trong lòng tất cả mọi người. Lê Hân Dư nhìn ra được Lê Ngưng không phải rất muốn tiếp tục đề tài này, cô cho rằng đây là thú vui giữa cô ta và Hướng Lập Hiện nên cô cũng không suy nghĩ thêm: “Đi thôi, vừa lúc cũng uống nước xong rồi, chúng ta đi rút tiền thôi. Lê Hân Dư mới vừa đứng lên đến thì bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì: “Lê Ngưng, không phải cô thiếu tiền Hướng Lập Hiện là vì bữa cơm lần trước chứ?” Lê Ngưng khẽ gật đầu, cúi gằm mặt. Lê Hân Dư hơi im lặng: “Cái đó không tính là mượn, lần trước đã nói rõ là tôi mời cô mà, số tiền này là tôi nên trả cho Hướng Lập Hiện.” Lê Hân Dư vừa nói xong thì nhìn thấy Hướng Lập Hiên đang cười tươi đi về phía bọn họ. Khu mua sắm này chính là nhà của Hướng Lập Hiên, nghe nói Lê Hân Dư đến đây, vừa lúc anh ta ở cách đây cũng không xa cho nên nhanh chóng chạy tới. . truyện kiếm hiệp hay Từ khi Lê Hân Dư và Lăng Diệu làm hòa, đã rất lâu rồi anh ta không có cơ hội nhìn thấy Lê Hân Dư. Có lúc con người ta đúng là không thể khống chế được trái tim lẫn cơ thể. “Ai ôi, Hân Dư cô nói gì tôi thế?” Khóe miệng của anh ta hơi cong lên, khiến cho gương mặt tuấn tú hơn người kia thêm mấy phần tà ác, đủ để đốn ngã trái tim của hàng ngàn thiếu nữ. Lê Hân Dư không ngờ Hướng Lập Hiên lại vì so đo với Lê Ngưng về tiền bữa cơm, còn lấy chuyện này ra ép buộc Lê Ngưng cho nên trong lòng Lê Hân Dư không thoải mái, dù sao lúc đó cũng là cô chủ động mời Lê Ngưng ăn cơm đấy. Mặc kệ là Hướng Lập Hiên có phải vì thích Lê Ngưng nên mới bắt nạt cô không, nhưng chuyện này cô cũng có trách nhiệm. Lê Hân Dư bắt chước dáng vẻ của Hướng Lập Hiên, cô cong khỏe mỗi cười khinh khỉnh, đáy mắt cũng lóe lên vẻ lạnh lùng: “Nói anh xấu xa đấy, Hướng Lập Hiên, rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ gì thế? Thích một người không phải như vậy đâu.” Hướng Lập Hiên thích Lê Ngưng sao có thể bắt nạt cô ta chứ? Biết Lê Ngưng không có tiền lại còn lấy bữa cơm đó ra bắt chẹt cô ta. Nếu anh ta đúng là thích Lê Ngưng, muốn theo đuổi cô ta thì nên đối xử tốt với cô ta, để cô ta cảm động chấp nhận anh ta, mà không phải là ép buộc người ta. Hướng Lập Hiên vừa nghe Lê Hân Dư nói vậy, cho rằng Lê Ngưng đã nói chuyện anh ta thích Lê Hân Dư cho cô biết, vẻ mặt anh ta lập tức khó coi: “Hân Dư, người này đầu óc có vấn đề, luôn suy nghĩ lung tung, cũng thích nói mò. Những gì cô ta nói với cô, cô tuyệt đối đừng tin. Tôi, tôi không có suy nghĩ lệch lạc gì đâu. Lê Hân Dư hơi nhăn mày, cảm thấy lời của Hướng Lập Hiên hơi kỳ lạ. Hướng Lập Hiên thấy vẻ mặt ngơ ngơ của cô, bèn kéo Lê Ngưng đến trước mặt Lê Hân Dư, tức giận nói: “Lê Ngưng, cô nói rõ ràng với Lê Hân Dư ngay!” “Tôi...!tôi nói gì chứ?” Cổ tay của Lê Ngưng bị anh ta kéo đau, cô vốn dĩ có nói gì đâu. “Lúc nãy cô nói cái gì thì bây giờ giải thích cái đó!” “Tôi đâu có nói gì!” “Nói láo!” Nếu cô ta không nói gì sao Hân Dư lại nói bản thân anh ta như vậy chứ? Hướng Lập Hiên không muốn cãi vã mất phong độ với một người phụ nữ trước mặt Lê Hân Dư, thế là anh ta bèn kéo Lê Ngưng rời khỏi: “Cô đi theo tôi!” Lê Hân Dư ngơ ngác, cô chớp chớp mắt rất lâu cũng không phản ứng lại. Cô chỉ đành nhìn bóng lưng rời đi của hai người sau đó hét lên một câu: “Lê Ngưng, chờ lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho cô!”.