Lăng Diệu cười mỉa mai, lẩm bẩm hỏi ngược lại: “Lê Hân Dư, là anh hiểu lầm em sao?” “Anh không tin em. Lê Hân Dư bình tĩnh nói ra sự thật này. Cô dừng một lát, sau đó kéo tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng giải thích cho bản thân: “Chúng ta đi làm xét nghiệm một lần nữa, em đúng là không có uống thuốc tránh thai” “Có lẽ hôm nay em không uống chứ gì?” Anh cười lạnh lùng, hất tay cô ra, sau đó tông cửa xông ra ngoài. “Lăng Diệu!” Anh không quay đầu lại, cũng không giống lần trước, bảo người giao thức ăn bên ngoài để khiến cô vui vẻ nữa. Lê Hân Dư ngồi trên sô pha, nhìn đồng bừa bộn trên nền nhà, mỉm cười chua xót. Anh luôn oán giận cô không tin tưởng anh, nhưng có bao giờ anh tin tưởng cô chưa? Thuốc tránh thai. Chỉ có ba chữ này mà đã đánh tan niềm tin của anh đối với cô. Thật ra tình yêu của Lăng Diệu cũng đến thế mà thôi. Lê Hân Dư chớp mắt, nước mắt đã lâu chưa từng xuất hiện lúc này lại tuôn rơi ướt đẫm mặt cô. Cô lau lung tung khắp mặt, đôi mắt ngân ngấn nước, cố gượng cười. Không sao, tùy anh thôi. Không phải cô đã sớm nghĩ đến khả năng xấu nhất rồi sao, không cần thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy. Sau khi Lăng Diệu ra khỏi nhà, suốt ba ngày cũng không trở về. Lê Hân Dư không gọi điện thoại cho anh, cũng không đến Lăng Thị tìm anh, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết. Hai người rơi vào chiến tranh lạnh, ai cũng không chịu cúi đầu trước. Nhưng mà đến ngày thứ hai thì Lăng Diệu đã hối hận. Không phải chỉ là một đứa con thôi sao? Sinh lúc nào không phải là sinh. Hơn nữa tâm trạng của người mẹ không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong bụng của đứa bé. Chuyện con cái cứ bỏ qua trước đi, đợi đến khi nào Lê Hân Dư muốn sinh con rồi thì bọn họ sẽ lên kế hoạch cho việc này. Lăng Diệu muốn trở về tìm cô giống như lần trước, nhưng anh làm không được. Lần trước không phải là lỗi của cô cho nên anh mới vứt hết mặt mũi đi tìm cô, cố gắng xuống nước thế thọt lấy lòng cô. Nhưng lần này thì khác, lần này là Lê Hân Dư giấu anh lén uống thuốc tránh thai. Chuyện như vậy, anh không có cách nào chủ động cúi đầu được. Cho nên Ngày thứ tư trợ lý Lưu gọi điện thoại cho Lê Hân Dư bảo cô đem hồ sơ Lăng Diệu để quên ở nhà đến công ty. Lê Hân Dư bảo trợ lý cho người đến lấy, cô không đi. Ngày thứ năm, trợ lý Lưu gọi điện thoại nói tâm trạng của Chủ tịch không tốt, rất bận, bận đến nỗi không ăn sáng, cũng không ăn trưa. Lê Hân Dư lên mạng đặt thức ăn, điền số điện thoại của trợ lý Lưu vào phần liên lạc. Ngày thứ sáu, trợ lý Lưu gọi điện thoại nói dạ dày của Chủ tịch không tốt lắm, anh ấy bị đau bao tử, bảo cô đưa thuốc bao tử tới giúp. Lê Hân Dư ngắt luôn điện thoại. Lăng Diệu nhìn trợ lý của anh, ánh mắt chờ mong: “Thế nào? Cô ấy đến không?” Trợ lý Lưu mím môi lúng túng, không biết mở miệng thế nào. Lăng Diệu sớm đã chuẩn bị tâm lý giống như mấy ngày trước: “Nói đi, rốt cuộc Lê Hân Dư nói thế nào? Cô ấy bảo cậu đến lấy hay bảo người khác đưa đến cho tôi?" Trợ lý Lưu lắc đầu, bày ra dáng vẻ hy sinh lẫm liệt: “Phu nhân...!ngắt điện thoại rồi." “Gọi tiếp.” Lăng Diệu sa sầm mặt. Trợ lý Lưu đáng thương lại có thêm một nhiệm vụ gọi điện thoại. Chỉ có điều Lê Hân Dư không mở máy, cô đã cho anh vào danh sách đen. Sắc mặt Lăng Diệu càng đen hơn. Thật ra Lê Hân Dư biết Lăng Diệu không tin tưởng cô, nghĩ là lỗi của cô, cho nên anh không thể hạ mình tìm cô như những lần trước nhưng anh lại không cam lòng, cho nên luôn bảo trợ lý nói bóng nói gió nghĩ đủ mọi cách tìm bậc thang cho anh đi xuống. Nhưng bọn họ đã không phải trẻ con, không thể mỗi lần tranh cãi đều dùng cách chơi xỏ lá này. Huống chi, cô không hề uống thuốc tránh thai, là anh không tin tưởng cô, vì thế cô không cần phải phối hợp với cái trò vô vị này của anh..