********** Chương 214 Nếu đã không tin tưởng “Nói với người nhà họ Lê, sau này còn dám gọi Lê Hân Dư trở về nữa, tôi sẽ cho Lê Thị biến mất ngay! “Vâng!” “Lăng Diệu! Anh dựa vào gì mà làm như vậy! Hôm nay là em chủ động trở về, không có ai yêu cầu em trở về!” Lăng Diệu nhìn cô lạnh lùng, mắt đầy giận dữ: “Nhưng em trở về, cũng là vì người nhà họ Lê nên cảm xúc cũng bị ảnh hưởng. Anh không nhìn vào khởi đầu và quá trình, anh chỉ nhìn vào kết quả “Anh thật quá đáng." Đó là người nhà của cô, cho dù bố và em gái lòng dạ hiểm ác khó lường, nhưng còn mẹ thì sao? Chẳng lẽ ngay cả tư cách trở về thăm mẹ cô cũng không có sao? Thế này là Lăng Diệu đang ép buộc cô phải cắt đứt quan hệ với nhà họ Lê! Khúc mắc trong lòng Lê Hân Dư càng sâu: “Anh sợ em về nhà họ Lê như vậy, có phải có điều gì đó giấu em không?” Nếu không thẹn với lòng, cần gì phải ngăn có trở về. Có lẽ Lê Nhã Trí không hề nói dối, anh thực sự có gì đó với Lê Nhã Trí cho nên mới nổi trận lôi đình, giấu đầu hở đuôi. “Mẹ nó, suy cho cùng thì em vẫn nghi ngờ Lê Nhã Trí mang thai con của anh!” Lăng Diệu tức sôi máu nhưng anh lại không thể nổi sùng với Lê Hân Dư. Một cú đấm nặng nề rơi trên cánh cửa bên tại cô, sức lực mạnh đến làm người khác giật mình, tiếng cánh cửa rung lên bần bật, ngay cả đầu của Lê Hân Dư cũng rung theo lên. Sức lực mạnh như vậy thì tay của anh đau đến thế nào chứ? “Anh không sao chứ, để em xem, có đau không? Có làm tổn thương đến gân cốt không?” Lê Hân Dư lập tức nằm lấy tay anh để kiểm tra vết thương. Nhưng anh lại hờ hững rút tay lại, nhìn cô một cách lạnh lùng: “Nếu đã không tin tưởng anh, thì không cần làm ra vẻ thế này để anh hiểu lầm. "Lăng Diệu...! Kéo cô ra khỏi cửa, Lăng Diệu rời khỏi nhà. Mặc kệ Lê Hân Dư ở phía sau gọi anh thế nào, anh cũng không quay đầu lại. Lê Hân Dư bất lực dựa vào tường, cơ thể từ từ trượt xuống đất. Cô cuộn tròn người lại, hai tay ôm lấy mình. Lăng Diệu, Lê Nhã Trí...!Mỗi thứ đang xáo trộn quay cuồng trong tâm trí cô, khiến cô vô cùng rối loạn. Đột nhiên điện thoại reo lên, cô lần mò tìm được điện thoại: "Alo?" Giọng nói của Lê Khải Thiên hơi hoang mang, là giọng điệu nói chuyện hết sức lo sợ mà cô chưa từng nghe thấy: “Hân Dư, bố mẹ và Nhã Trí thật có lỗi với con, chúng ta đều không có lo lắng đến cảm nhận của con, con yên tâm, về sau sẽ không vậy đâu. Con nói vài lời hay với Chủ tịch Lăng nhé, sau này nếu con bé Lê Nhã Trí đó còn dám ăn nói lung tung, bố sẽ dạy dỗ nó ngay lập tức!” Chắc là lời dặn dò của Lăng Diệu đã được chuyển đến nhà họ Lê, cô hít một hơi thật sâu, “vâng" một tiếng. Nhận được cái gật đầu của cô, Lê Khải Thiên lúc này mới thấp thỏm cúp điện thoại. Cô luôn cảm thấy Lăng Diệu muốn nhất mình trong thế giới chỉ có mình anh, cho nên mới muốn ngăn cách hết mọi thứ xung quanh mình. Có lẽ đứa con Lê Nhã Trí mang thai thực sự không phải của anh, nhưng cách làm của anh như vậy cũng đủ để khiến cô khó mà chịu đựng. Cô không phải là một con vật, càng không phải là món đồ chơi, cuộc sống của cô nên do chính mình kiểm soát, mà không phải vì một câu nói nhẹ nhàng của anh là quỹ đạo được sắp đặt xong. Cách thức như vậy, cô sẽ không bao giờ chấp nhận. Lăng Diệu rời đi cũng tốt, đúng lúc, cô có thể một mình yên tĩnh, sắp xếp lại những suy nghĩ. Sau một tiếng. Ding dong ding dong...!Chuông cửa vang lên. Lê Hân Dư mở cửa, chỉ thấy một anh chàng giao thức ăn. “Anh có đi nhầm chỗ không, tôi đâu có đặt thức ăn. “Không đi nhầm, là có người sợ cô sẽ tức điên lên khi ở nhà, vì vậy đã đặt một số món ngọt” Anh chàng giao thức ăn nhét toàn bộ gói đồ đang cầm vào trong tay Lê Hân Dư, cũng không yêu cầu cô ký nhận đã rời đi..