Lê Hân Dư bị anh giày vò đến hết cách, cuối cùng cô cũng nhận. Tuy cô vẫn cảm thấy lo lắng nhưng nhiều hơn chính là ngọt ngào. Bởi vì Lăng Diệu thật sự quan tâm đến cô. Nếu không thật lòng thì anh có thể tùy tiện tặng vài thứ để lừa gạt cô, nhưng anh không làm vậy, anh để tâm cô hơn bất cứ người nào khác. Mấy ngày kế tiếp, Lê Hân Dư cũng trở nên bận rộn, bởi vì sắp tiếp nhận công ty cho nên phải chạy tới chạy lui mới có thể nhanh chóng quen với tình hình. . Xin hãy đọc truyện tại -- trumtruy en. N ET -- Thế là Lăng Diệu lại hơi hối hận, nếu anh sớm biết như thế này thì đã không tặng công ty, tặng cho cô một văn phòng nhỏ cũng được, đỡ phải cho cô suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, khiến thời gian lăn lộn trên giường của anh cũng giảm bớt rất nhiều. Chừng mấy ngày sau, Lăng Diệu vất vả lắm mới có cơ hội đè cô vợ đẹp xuống giường thì điện thoại của bố mẹ vợ lại gọi tới. Lê Hân Dư không nhịn được cười khi nhìn dáng vẻ muốn cướp sắc nhưng lại gắng nín nhịn của Lăng Diệu, nhưng vẫn nhận điện thoại của mẹ. Viên Vũ mẹ cô đối xử với cô rất tốt nhưng rất ít khi gọi điện thoại cho cô, phần lớn thời gian mẹ cô đều dành cho em gái cô. Về điều này hình như người nhà họ Lê đều giống hệt nhau, nếu không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không liên hệ với cô, hễ xảy ra chuyện thì mới gọi điện tìm cô đầu tiên. “Mẹ à, có chuyện gì thế?” “Cái gì?!” “Nhã Trí đã mang thai?!” “Không phải bệnh viện khám nhầm chứ?” Liên Hân Dư không thể tin được. Lần đầu tiên người mẹ có tính cách mềm mỏng nói lớn tiếng với cô: “Con bé đã chạy đi nạo thai rồi, còn có thể khám nhầm gì nữa chứ? Con mau về đi, em gái con bây giờ không chịu ăn uống, cũng không muốn nói chuyện với bố mẹ. “Được, con về ngay”. Lê Hân Dư cúp điện thoại, tay cô run run thay quần áo xong liền đi ra ngoài. Lăng Diệu nằm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô, vội vàng truy hỏi: “Em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?" Đến bây giờ cô vẫn chưa kịp tiêu hóa chuyện này: “Nhã Trí, Nhã Trí mang thai, đã chạy tới chỗ phòng khám chui nạo thai, bây giờ xảy ra chuyện, em phải về nhà một chuyến Anh nắm tay cô thật chặt động viên cô: “Đừng vội, anh đưa em về.” "Được. Chu kỳ kinh của Lê Nhã Trí rất đều, mỗi tháng đến rất đúng ngày. Lần này lại chậm hơn mấy ngày, Lê Nhã Trí mơ hồ cảm thấy không đúng. Ngày đó bị hai gã đàn ông xa lạ cưỡng hiếp, cô ta sợ mất mặt nên không đến hiệu thuốc mua thuốc uống. Cô ta âm thầm mua que thử thai, thử hết que này đến que khác, mỗi que thử thai đều nói cho cô ta biết cô ta đang mang thai. Mang thai con của hai gã đàn ông cưỡng hiếp cô, quan trọng nhất là cô ta vẫn không biết bố của đứa bé là ai trong số hai gã đàn ông kia. Cho dù biết thì cô ta cũng không thể làm gì hai gã đó. Bởi vì hai gã đàn ông kia uy hiếp cô ta, biết cô ta sợ mất mặt, một khi chuyện này vỡ lở, cô ta hoàn toàn không thể lấy chồng được. Chị gái cô ta đã kết hôn với Lăng Diệu rồi, chị gái cô ta không để ý, nhưng cô ta không được, cô ta mới mười tám tuổi, sao có thể để người ngoài biết chuyện này được chứ? Cũng không thể giữ lại đứa con hoang trong bụng, nhất định phải bỏ đi. Nhưng một khi cô ta đến bệnh viện lớn làm phẫu thuật chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện, bị người trong nhà biết, bị tất cả mọi người biết, vậy mặt mũi cô ta biết để vào đâu? Cô ta hận thứ nghiệt chủng trong bụng này muốn chết. Đứa bé lớn lên trong bụng cô ta từng ngày, cô ta cảm thấy nó giống như virus đang không ngừng khuếch tán trong cơ thể, giữ lại ngày nào thì sẽ nguy hiểm thêm ngày nấy. Lê Nhã Trí không dám đến bệnh viện lớn nên đi tìm phòng khám chui để nạo thai. Không phải vì rẻ mà là muốn giữ bí mật. Phòng khám chui là chỗ thế nào? Đã khám chui thì có thể tốt được sao? Trên bàn mổ, Lê Nhã Trí nạo thai gặp sự cố, bị buộc phải đưa đến bệnh viện cắt tử cung, cuối cùng đứa con đã bỏ đi được nhưng cô ta cũng mất tư cách làm mẹ..