Bình thường Lê Nhã Trí cũng là người thích ngủ nướng, vừa vặn cũng là đến giữa trưa mới tỉnh dậy. Nhưng đây không phải là nhà họ Lê, không ai chuẩn bị thức sáng, cũng chẳng có ai chuẩn bị cơm trưa. Lê Nhã Trí cào tóc xông thẳng vào phòng của Lê Hân Dư: “Chị, em đói rồi.” Lê Hân Dư đang cầm tờ giấy kia cười khúc khích, vội ngừng cười: “Em muốn ăn cái gì? Nấu mấy món đơn giản trong nhà hay ra ngoài ăn?" Lê Nhã Trí đi thẳng qua cướp tờ giấy trong tay cô: “Cái gì mà khiến chị cười như vậy?” “Nhã Trí, đừng nghịch, trả lại cho chị. "Không trả Lê Hân Dư càng để ý thì Lê Nhã Trí càng tò mò, cô ta cúi đầu xuống nhìn, trên đó chỉ viết một câu đơn giản: "Bà Lăng, tối qua cực khổ cho em rồi.” Ý nghĩa của lời này vừa nhìn đã hiểu. Lê Nhã Trí giống như ném củ khoai bỏng, vò nát tờ giấy trong tay vứt lên tủ đầu giường: "Chị à, sao bây giờ chị ngủ dậy muộn vậy? Lẽ nào lúc ở nhà chị chịu khó như vậy là vì muốn giả bộ cho ba mẹ thấy sao?" Lê Hân Dư không vui chau mày. Em gái cô đúng là càng lúc càng không lễ phép. Lúc nãy còn nói chuyện đàng hoàng, bây giờ lại đột nhiên giở quẻ. Cô có thể khoan dung tính xấu của Lê Nhã Trí nhưng không cho phép cô ta giẫm lên ranh giới của mình. Cô không trả lời, chỉ vén chăn lên đi thẳng đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Người đàn ông Lăng Diệu này tuy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng sự tỉ mỉ của anh cũng có thể khiến người ta ấm lòng. Anh giúp cô lấy kem đánh răng, đã vậy còn đặt sẵn trong ly súc miệng cho cô nữa chứ. Cô cong môi cười, mở vòi nước súc miệng. Lê Nhã Trí đuổi sát sau lưng cô: “Chị, anh rể đâu?” Cô dừng tay, nhổ bọt trong miệng ra: “Em đến đây ở là vì anh rể của em à?” Lê Nhã Trí ngẩn người, sau đó phủ nhận: “Đương nhiên không phải." “Không phải thì tốt rồi.” Cô vừa đánh răng vừa nhìn qua tấm gương, thấy vẻ mặt khó chịu của Lê Nhã Trí thì biết cô ta đang nói láo. Xem ra Lăng Diệu nói không sai. Phải đưa em gái cô rời khỏi nơi này sớm, nếu không với tính tình ngang ngược của em gái cô không biết sẽ làm ra chuyện gì khó coi nữa? Trước đây cô không muốn Lê Nhã Trí có bất kỳ dính dáng gì với Lăng Diệu là vì cô sợ em gái cô tổn thương. Bây giờ cô không muốn Lê Nhã Trí có liên quan gì với Lăng Diệu là vì muốn bảo vệ cuộc hôn nhân của cô. “Chị, không phải chị đề phòng em cướp anh rể đấy chứ?" Lê Hân Dư không để ý đến cô ta. Sau khi cô rửa mặt, dọn dẹp xong, lúc này mới hờ hững mở miệng nói một câu: “Vì thể em muốn cướp với chị à?" Lê Nhã Trí bị nghẹn, cô ta vẫn còn biết xấu hổ cho nên lời này không nói ra được. Trong lúc cô ta còn đang cân nhắc nói lảng sang chuyện buổi trưa ăn gì thì điện thoại của Lê Hân Dư đã vang lên. Lê Hân Dư mặc kệ cô ta, đi nghe điện thoại. “Hân Dư, là tớ đây, gần đây cậu có khỏe không?” “Nhiên Nhiên, tớ rất khỏe.". Truyện Việt Nam Từ sau khi chia ta ở quán bar, bọn họ vẫn chưa liên lạc lại với nhau. Giang Nhiên Nhiên vẫn còn hổ thẹn là bởi vì cô Lê Hân Dư mới đi tới quán bar cho nên mới xảy ra chuyện. Mà Lê Hân Dư không chủ động liên hệ với cô ta cũng là bởi vì cô không muốn nghĩ tới chuyện đã xảy ra lúc đó nữa. Tình cảm giữa con người rất vi diệu, chỉ cần hai bên không ai chủ động thì sẽ từ từ mờ nhạt đi. Lúc trước khi Lê Hân Dư ở nước ngoài ba năm, lúc về nước tình cảm của hai người vẫn còn rất tốt. Nhưng đợt này một thời gian không liên hệ mà đột nhiên cô cảm thấy giữa hai người hình như hơi xa lạ. Im lặng hồi lâu, cuối cùng Giang Nhiên Nhiên nói: “Hân Dư, cậu có thời gian không chúng ta gặp mặt một chút, được không?" “Được, lúc nào?" "Bây giờ tớ không có thời gian, hẹn cậu tối nay sáu giờ được không? Chỗ hẹn vẫn là cửa hàng bánh ngọt trước kia nhé.".