"Cũng đúng.” Anh nói cũng không sai. Dù sao Lăng Diệu cũng không phải là Hướng Lập Hiên, mà tính cách của cô cũng không giống với Lê Ngưng. Nếu anh đúng là đối xử với cô như vậy e rằng cô sẽ nổi da gà. Lăng Diệu kề sát phía sau cô, hai tay đưa ôm cô: “Lê Hân Dư, tối qua em đã đồng ý rồi, không được hối hận đâu đấy. Cô cố ý nói: "Hình như em đâu có đồng ý với anh gì đâu!” Anh nói: “Em nói hôn một cái, anh đã hôn rồi, hàng đã bán rồi thì không trả lại được, em có hối hận anh cũng không đồng ý. Lê Hân Dư đỏ mặt. Hướng Lập Hiện đi từ biệt thự Ngự Thủy ra, mặt nạ cười hi hi ha ha trên mặt anh ta dường như bị ai đó gỡ xuống, cứ luôn sầm mặt không biết đang suy nghĩ gì. Trên đường trở về, anh ta không để Lê Ngưng lái xe, mà là tự anh ta lái, Lê Ngưng ngồi bên ghế phụ. Lê Ngưng tức anh ách, vốn dĩ thời gian làm thêm của cô đã không kịp rồi, Hướng Lập Hiên còn làm vuột mất của cô một bữa cơm, cô đúng là lỗ nặng rồi. Lê Ngưng thấy con đường này hơi lạ, không nhịn được hỏi: “Này, anh lái xe đi đâu thế?” Hướng Lập Hiên lặng im nhìn đường nói: “Tôi sẽ thả cô trước con đường phía trước.” Lê Ngưng dè dặt hỏi: “Anh sao thế, nhìn anh lạ lắm." Anh hơi nhăn mày: “Tôi thì có chuyện gì? Không sao đâu. Chiều nay cô có làm thêm không? Mau đi đi.” "Đã không kịp lâu rồi, bây giờ tôi có qua đó cũng uổng công” “Vậy cô xuống xe ở con đường phía trước đi, sau đó muốn đi đâu thì đi.” "Chỗ này quá vắng vẻ, tôi lại không có tiền gọi xe. Tôi không xuống." Lê Ngưng cũng tức giận, rõ ràng là anh ta nhất định ép cô đi làm tài xế cho anh ta, bây giờ lại xem cô là rác rồi vứt bừa. Hướng Lập Hiên tức giận hỏi ngược lại: “Tôi đi tìm bạn gái cũ cô cũng theo đi à?" Lê Ngưng nghẹn họng. "Hướng Lập Hiên anh sao thế, anh phát bệnh thần kinh gì thế?" “Tôi phiền.” Anh ta giơ tay ra xoa mi tâm: "Cô xuống xe ở phía trước đi, tôi không nói đùa cô đâu, tôi đúng là đi tìm bạn gái cũ đấy.” Trong lòng anh ta quá hỗn loạn, anh ta muốn làm rõ rốt cuộc anh ta bị làm sao. Tại sao bây giờ vừa nhìn thấy Lê Hân Dư tâm trạng của anh hình như không khống chế được. Xưa nay bên cạnh anh ta không hề thiếu phụ nữ, nhưng chưa bao giờ có tình huống như vậy. Đáng sợ nhất chính là, Lê Hân Dư đã kết hôn, cô ấy còn là vợ của Lăng Diệu nữa đấy. Lê Ngưng nhìn bộ dáng đó của anh ta, cô dừng một chút, dè dặt nói: "Hướng Lập Hiên, không phải anh thích Lê Hân Dư đấy chứ?" Hướng Lập Hiên giống như bị vạch trần suy nghĩ, anh ta thẹn quá hóa giận mắng một câu: "Nói linh tinh” Lê Ngưng vốn chỉ muốn thăm dò nhưng không ngờ anh ta lại phản ứng kịch liệt như vậy, ngược lại khiến cho cô càng chắc chắn tâm tư của anh ta: “Hướng Lập Hiên, lúc nãy ở trước mặt Lê Hân Dư anh cố ý thừa nhận như vậy là vì anh muốn che giấu tâm tư của anh đối với cô ấy chứ gì.” Hân Dự hiểu lầm hai người bọn họ, tuy anh ta không thừa nhận nhưng gần như là ngầm thừa nhận lời của Hân Dư. Hướng Lập Hiên vốn nghĩ không ra chuyện này nhưng ai ngờ thoáng cái đã bị Lê Ngưng vạch trần, anh ta muốn giả vờ không biết cũng không được. “Tôi không nói linh tinh, tôi nhìn ra được khi ánh mắt anh nhìn Hân Dư hoàn toàn khác với những người khác. “ "Nói linh tinh, không giống nhau chỗ nào chứ chẳng lẽ tôi có bốn con mắt sao?” “Có giống không thì trong lòng anh biết rõ.” Lê Ngưng không tranh cãi với anh ta nữa, chỉ nhỏ giọng nói một câu. Anh ta giấu đầu lòi đuôi, biểu hiện này rõ ràng là anh ta thích Lê Hân Dư..