********** Nghe qua có vẻ chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng chỉ cần là người đầu óc bình thường thì đều có thể nghe ra được ý châm chọc. Lê Nhã Trí ôm mặt rúc vào lòng Viên Vũ rồi bật khóc. Viên Vũ biết cô con gái nhỏ của mình làm sai nhưng cũng không nỡ nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thảm thương như thế của cô ta. Bà vỗ vỗ lưng an ủi cô ta. Thế nhưng Lăng Diệu không có ý định buông tha cô ta một cách dễ dàng, anh cong môi, lạnh lùng cười cười: “Đánh thắng mà còn khóc nữa ư? Vậy chẳng phải người bị em đánh sẽ phải khóc lụt nhà sao?" Lê Nhã Trí càng khóc dữ dội hơn, Viên Vũ xót xa vô cùng nhưng đối phương lại là Lăng Diệu nên ngay cả tư cách nói hộ bà cũng không có. Lê Hân Dư thấy mẹ đau lòng nên nói đỡ cho em gái: “Nhã Trí không phải cố tình đẩy tôi, chỉ là bất cẩn đụng trúng, do tôi đứng không vững mà thôi.” Lăng Diệu cụp mắt nhìn người phụ nữ trong lòng mình, cô nói chuyện với vẻ sốt ruột và nghiêm túc. "Vậy sao?” “Tất nhiên rồi, em ấy không có lý do gì để ra tay với tôi cả." Có thể thấy được cô thật sự rất quan tâm đến những người thân này nhưng cô lại không hề biết, rằng cả nhà họ Lê đều chỉ lấy cô làm đá lót chân mà thôi. Lê Khải Thiên chẳng qua chỉ là muốn bán cuộc đời của cô để đổi lấy một cuộc hôn nhân tốt đẹp, từ đó củng cố gia nghiệp của nhà họ Lê. Mà đứa em gái đáng thương đang khóc lóc trước mặt này cũng nhìn thích chồng của cô, đang sử dụng trăm phương nghìn kế để tiếp cận anh. Căn nhà này tối tăm đến cùng cực. Lăng Diệu im lặng chốc lát rồi mới đáp một câu nhẹ bẫng: “Xem ra là anh đã hiểu lầm rồi." Lê Nhã Trí thấy vậy bèn muốn giả vờ đáng thương thêm một chút nữa nhưng cô ta chưa kịp mở miệng đã bị Lê Hân Dư ngắt lời: “Là anh đã hiểu lầm rồi.” Anh gật đầu, lùi lại, nói: “Ừ, được rồi, là lỗi của anh." Bầu không khí vốn đang căng thẳng, cuối cùng cũng hòa hoãn lại. “Cơm cũng đã ăn xong rồi, chúng ta về thôi.” Lê Hân Dư nói. Cô biết tính cách của em mình, không biết cô ta còn muốn nói lung tung gì nữa. Lăng Diệu không phải người dễ bị lừa, nói càng nhiều thì ngược lại sẽ càng sai nhiều hơn. Phòng của cô cũng đã bị dọn sạch rồi, tối nay họ cũng không cần phải ở lại đây. “Được rồi, chúng ta đi.” Anh buông cô ra khỏi vòng tay mình rồi đi bên cạnh cô, cùng sóng vai rời đi. Lê Hân Dư đang bảo vệ Lê Nhã Trí nhưng cô ta lại không hiểu, cứ cảm thấy là cô cướp lời mình là vì không muốn để cô ta nói chuyện với Lăng Diệu. Một hạt giống hận thù lặng lẽ nảy mầm trong lòng Lê Nhã Trí. Dọc đường đi, Lê Hân Dư đều không nói gì nhiều, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện Lăng Diệu ăn cơm thừa của mình. Lăng Diệu đưa cô về trang viên Ngự Thủy, cô cứ thất thần suốt, lúc đi vào đã suýt nữa đụng đầu vào cửa. Anh đưa tay đỡ trước trán cô mới tránh được cú va đập. Anh vừa mở cửa vừa hỏi cô: "Cửa vẫn chưa mở, suốt đường đi rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?” Lúc này Lê Hân Dư mới tỉnh táo lại, cô nhìn anh một lúc với vẻ do dự. Sau khi thay giày rồi đi vào nhà, cô mới hạ quyết tâm. Cho anh một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội. Tha thứ cho anh và cả chính mình. “Lăng Diệu. "Hum?" Lê Hân Dư nhìn anh, phát hiện hình ảnh phản chiếu nhỏ bé của mình trong mắt anh. Cô mím môi, chậm rãi mở miệng: “Anh ăn cơm thừa của tôi à?" “Sao em biết?” “Nhã Trí nói.” "Ù." Anh thừa nhận: “Anh chỉ là lười đổi bát đũa thôi, nếu em không thích thì lần sau anh không làm vậy nữa. Cô ngập ngừng, sự ngạc nhiên dâng trào trong lồng ngực: “Anh không chế bẩn sao?" "Không chế.” Anh ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng ngửi lấy hương thơm trên cổ cô: “Chỉ cần là của em thì anh đều không chế.".