Ngâm nước lạnh cả đêm, tác dụng của thuốc dần mất đi, lý trí của Lê Hân Dư dần trở lại mới phát hiện mình lại không mảnh vải che thân ôm Giang Dật Hàn suốt đêm. Chuyện xảy ra lúc tối lại hiện lên trong đầu, cô cười bị thương. Lần này thậm chí cô không biết là ai đang gài bẫy mình như vậy. Nếu không phải Giang Dật Hàn xuất hiện đúng lúc, mình sẽ như thế nào? Cô cử động cơ thể, Giang Dật Hàn lập tức tỉnh lại. Anh dồn sức ôm chặt cô, không cho cô cử động lungtung: “Hân Dư cố chịu đựng, không sao đâu, chịu đựng thêm một lát nữa sẽ qua thôi, nếu cảm thấy khó chịu, em cứ cắn vào cánh tay anh.” Giang Dật Hàn đưa cánh tay lên bên miệng cô, phát hiện trên tay đã đầy vết răng, anh lại đưa cánh tay trái qua: “Cắn một lát, cắn một lát sẽ ổn thôi...!tin anh đi.” Anh giơ cao cánh tay, đưa sát vào miệng cô. Lê Hân Dư cử động khóe miệng, khóe miệng hơi nhợt nhạt vì ngâm nước lạnh cả đêm sượt qua cánh tay của anh, cô nghiêng đầu sang.Lúc này Giang Dật Hàn mới ý thức được cô đã tỉnh táo. Hai cánh tay đang kẹp chặt cô từ từ buông lỏng, anh rút khăn tắm ở bên cạnh ra quấn lên hông, lại lấy một cái khăn nữa che lên người cô. Giang Dật Hàn mở vòi sen, điều chỉnh nước ấm, để nước ấm xối lên người cô: “Em xối một lát trước để cơ thể ấm lại đã. Em đã ngâm nước lạnh cả đêm, không thể điều chỉnh nhiệt độ quá cao, dễ bị bỏng. Em xối nước trước một lúc, anh ra ngoài đợi em." Anh mím môi, quay người rời đi.Lê Hân Dư ôm lấy mình, ánh mắt lướt qua cánh tay của anh, trên đó toàn là những dấu răng do cô cắn. Giang Dật Hàn mãi mãi dịu dàng như vậy. Rõ ràng anh biết họ đã không thể quay lại trước kia được nữa nhưng vẫn cứ dịu dàng như vậy...! Cô chớp mắt, muốn khóc nhưng không khóc nổi. Cô biết, tối qua Giang Dật Hàn không động vào mình mà ở cạnh mình ở đêm. Nếu không phải Giang Dật Hàn, sợ là bây giờ mình đã nằm sâu dưới địa ngục rồi.Rốt cuộc là ai hận mình như vậy, muốn đẩy mình vào chỗ chết? Y Nghê sao? Hay là...!Lăng Diệu? Lê Hân Dư bị thương phát hiện ra rằng từ sau khi biết anh giữ cô lại bên cạnh, dịu dàng và che chở cô đều là để trả thù, cô đã hoàn toàn không tin tưởng Lăng Diệu nữa. Nước trong vòi sen phun ra, cơ thể cô dần dần khôi phục lại nhiệt độ, chỉ là đầu óc vẫn hơi nặng nề, không biết là vì đã ngâm nước cả đêm hay là tác dụng phụ của thuốc.Lau khô người, dùng khăn tắm quấn người xong cô mới ra khỏi phòng tắm. Giang Dật Hàn đã thay đồ xong, quay lưng về phía cô, nhìn xa xăm ngoài cửa, không biết anh đang nghĩ gì. "Anh Dật Hàn, tối qua cảm ơn anh." “Em không sao là tốt rồi." Giang Dật Hàn miễn cưỡng cười. "Chỉ là, sao tối qua anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?" “Có người chụp hình em và Nhiên Nhiên ở quán bar gửi cho anh, còn có địa chỉ kháchsạn và số phòng." Ánh mắt của Giang Dật Hàn hơi trầm xuống. Lê Hân Dư chùng lòng xuống, cô cứ cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Tình huống này quá kỳ lạ. Nếu người đó chỉ muốn hại mình, tùy tiện tìm một chỗ là có thể giải quyết mình, hoàn toàn không cần phải đưa mình vào khách sạn như thế này. Cô mơ hồ cảm thấy người đó không chỉ hãm hại mình, Giang Dật Hàn cũng là một mắt xích trong kế hoạch của bọn họ. Giang Dật Hàn giải thích: “Vốndĩ anh định đưa em đến bệnh viện, nhưng nghĩ đến người gửi tin nhắn cho anh lai lịch bất minh, trôi qua tình thần em không tỉnh táo, anh không thể đưa em đi như vậy được. Lỡ như trên đường đi bị người khác chụp được, dù thể nào cũng không thể nói rõ." "Anh nói có người gửi tin nhắn cho anh?” Lê Hân Dư hít sâu một hơi, càng chắc chắn với suy nghĩ của mình. Rốt cuộc người đó muốn làm gì? “Anh Dật Hàn, em về nhà họ Lăng trước, chuyện này nhất định phải làm cho rõ ràng." Cô nhất định phải tìm ra mấy người đàn ông tối qua trước, nếu không thì cô không thểgiải thích chuyện này được. “Đợi đã." Giang Dật Hàn kéo cánh tay của cô..