Nếu cứ để mặc cho Tống Họa tiếp tục theo học ở Bắc Kiều, Tống Bảo Nghi nhất định sẽ bị xấu mặt. Cho nên. Nhất định phải cho Tống Họa thôi học! Mã Vi Vi chưa bao giờ gặp cặp ba mẹ nào như vậy, "Xin lỗi! Hai vị không có quyền cho Tống Họa thôi học đâu." Chu Lôi cau mày nói: "Chúng tôi là ba mẹ nó, chúng tôi không có quyền thì ai có quyền?" "Tống Họa đã đủ mười tám tuổi, không ai có thể làm chủ được cuộc đời của em ấy." Tống Đại Long híp mắt nhìn Mã Vi Vi, "Cô Mã đây là không muốn nể mặt Tống Đại Long tôi sao?" Câu nói này, ít nhiều cũng có ý uy hiếp. Nhà họ Tống là nhà giàu hiển hách ở thành phố Giang. Chỉ cần là người sáng mắt thì sẽ không vì một đứa gian lận mà đi đắc tội người. Tống Đại Long vốn cho rằng ông nói câu đó thì Mã Vi Vi sẽ thuận theo bậc thang mà xuống, ngờ đâu Mã Vi Vi lại trực tiếp làm động tác mời, "Ông Tống, bà Tống, cửa ở bên đó, đi thong thả!" Tống Đại Long cau mày. Chu Lôi vừa há miệng muốn nói gì đó, Tống Đại Long đã mở miệng: "Đi." Tranh luận với một giáo viên, thật sự rất mất thân phận hào môn! Chu Lôi theo chân Tống Đại Long, không nói thêm cái gì. Ra ngoài, vừa lên xe Chu Lôi liền mắng: "Hừ! Cái thứ gì! Không phải chỉ là một giáo viên quèn thôi sao? Cho rằng bản thân mình là ai chứ!" Làm phu nhân hào môn bao nhiêu năm, ai gặp bà mà không khách khách khí khí. Không ngờ hôm nay lại gặp một giáo viên dốt như vậy! Tống Đại Long hơi đau đầu nhấn nhấn ấn đường. "Lão Tống, chúng ta làm sao giờ?" Không thể thuận lợi khiến Tống Họa thôi học, bà vô cùng không cam tâm. "Trường học không đồng ý, tôi có thể làm sao?" Tống Đại Long cũng rất phiền não. Trừ khi Tống Họa tự xin thôi học. Nhưng có thể sao? Chu Lôi phẫn nộ nói: "Con khốn đó đúng là khiến tôi tức chết đi được! Từ khi nó đến nhà mình, gây ra biết bao nhiêu chuyện, sớm biết vậy đã không đưa nó về. Để nó bệnh chết ở quê cho rồi!" Đắc tội ông chủ Lưu, uy hiếp bọn họ, giờ còn tính mượn danh Bảo Nghi đi rêu rao lừa gạt, sau này không biết còn kéo ra thêm chuyện gì nữa không chừng! Con gái nhà người ta khôn khéo hiểu chuyện. Còn Tống Họa thì sao? Chính là tới báo thù. Không có chút lương tâm nào! "Không mấy đưa nó về quê lại đi?" "Ẩu tả! Đưa nó về đó nói thì dễ lắm! Giải thích làm sao với nhà họ Úc? Hủy hôn hay để Bảo Nghi đính hôn với thằng phế vật đó?" Nếu trực tiếp hủy hôn, thứ mất đi không chỉ có danh dự của nhà họ Tống. Mà còn có danh dự của Tống Bảo Nghi. Tống Bảo Nghi là đệ nhất tài nữ thành phố Giang, lời người đáng sợ, nó gánh không nổi cái danh nâng cao đạp thấp tham phú phụ bần. Chu Lôi nghe thế liền cạn lời. "Chuyện này bỏ qua một bên trước đi. Hai ngày nữa là đến tiệc đính hôn rồi, đừng gây thêm rắc rối!" "Tôi biết rồi." Chu Lôi gật đầu. Tống Đại Long nghĩ nghĩ, lại căn dặn: "Tối nay Úc lão gia tử sẽ đến bàn chuyện đính hôn, đừng để ông ta nhìn ra được gì." Vào thời gian này, ngàn vạn lần không thể để Úc lão gia tử biết được ý định của bọn họ. Nếu ông ấy biết được thì chắc chắn sẽ không tổ chức tiệc đính hôn. Nhưng nếu là tuyên bố tại bữa tiệc đính hôn thì khác. Chiều tan học, Tống Họa địnhđến nhà họ Thượng Quan châm cứu cho Thượng Quan Nghênh Nghênh. Cô vốn chuẩn bị đạp xe đi, ngờ đâu trời lại đổ mưa, cô bất đắc dĩ đành phải đi xe bus. Sau khi xuống xe thì cô phải đi bộ thêm một đoạn đường mới tới nhà họ. Tống Họa cầm dù đi trong màn mưa, tạo nên một nét chấm phá cho phong cảnh trong ngày hè nóng nực thêm phần xinh đẹp. Người trên đường rốt rít quay đầu nhìn. Phía trước có một lối đi dành cho người đi bộ, từ xa đã có thể nhìn thấy một đám người đang tụ tập ở đó. Tống Họa đi tới gần mới thấy một bà lão đầu tóc bạc phơ ngã ở đầu đường bất động. Người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, xem dáng vẻ là té không nhẹ. Bình thường trong tình huống này nên tiến hành cấp cứu. Nhưng đám người sợ bà lão đang ăn vạ, cứ như thế chẳng có ai dám tới giúp đỡ. Tống Họa đặt dù xuống đất, đang muốn bước tới giúp đỡ thì đám người vây xem bên cạnh liền nói: "Cô bé, coi chừng bị ăn vạ đó!" "Đúng đúng đúng, thời buổi giờ người tốt khó làm lắm." Tống Họa chậm rãi ngước mắt nói: "Không sao, tôi tin bà lão này không phải loại người như vậy, hơn nữa ở đây còn có camera giám sát mà." "Cô bé sao không nghe khuyên vậy! Đến lúc đó hối hận cũng không kịp, có mấy người già xấu xa lắm cơ, camera giám sát thì sao chứ? Bị bà ta ăn vạ cô có mà khóc!" Tống Họa đi đến cạnh bà lão, ngồi xuống hỏi, "Bây giờ bà cảm thấy như thế nào ạ?" Tuy bà lão bị ngã xuống đường nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo, "Tay trái đau lắm, không dùng sức được." "Những chỗ khác thì sao?" "Đầu hơi choáng." Tống Họa giơ tay bắt mạch cho bà, sau khi xác nhận không có chỗ nào khác bị thương mới đỡ bà ngồi dậy. "Tay của bà trật khớp rồi để con nắn lại cho bà, sẽ hơi đau, bà nhịn chút." Tống Họa đè tay trái của bà lão lại. "Được." Đám người vây xem thấy Tống Họa còn dám nắn tay cho bà lão, tiếng nghị luận càng lớn hơn. Cô gái này trông cùng lắm là mười sáu mười bảy? Cô ấy biết nắn xương? Ngộ nhỡ nắn gãy tay người ta thì sao? Nếu bà lão xảy ra chuyện gì thì táng gia bại sản cũng đền không nổi. Thanh niên chính là xung động. Tống Họa cứ như không nghe thấy những câu nói đó, cô dùng hai tay nắn bóp cánh tay bà lão rồi ấn mạnh. Răng rắc. Bà lão còn chưa kịp phản ứng thì Tống Họa đã làm xong rồi. "Bà thử xem giờ có còn đau nữa không?" Bà lão đứng dậy, vung vung tay, cười nói: "Không đau nữa! Khỏi rồi! Cảm ơn cháu nha cô bé!" Đám người ngơ ngác tập thể. Đâu ai ngờ Tống Họa thật sự có bản lĩnh! "Cô bé, cảm ơn cháu!" Bà lão cảm ơn không ngừng. "Không có gì ạ." Bà lão nhìn Tống Họa, trong mắt không che giấu được sự yêu thích, cô bé xinh đẹp nhường này, còn biết y thuật, nếu là cháu gái bà chắc bà nằm mơ cũng cười tỉnh. “Con có bạn trai chưa?” Bà lão kéo tay Tống Họa, "Nếu chưa thì bà có một thằng chắt trai. Thôi bỏ đi! Nó không xứng!" Trong đám người có người bật cười thành tiếng. Bà lão này cũng thú vị ghê. Bình thường ai lại chê bai chắt trai của mình như vậy đâu chứ. Tống Họa lấy điện thoại ra, "Bà nhớ số điện thoại người nhà không ạ? Cháu gọi giúp bà." Bà lão đọc một chuỗi số. Tống Họa gọi đi, nói rõ mọi chuyện. Sau khi cúp điện thoại, Tống Họa lại nói: "Người nhà bà sẽ tới đón bà ngay thôi ạ, cháu còn có việc xin đi trước." "Ừ ừ." Bà lão gật gật đầu. Bà lão dõi mắt nhìn theo bóng lưng Tống Họa, như chợt nhớ đến điều gì bà vội gọi: "Cô bé, cháu tên gì thế?" Tống Họa hơi quay đầu lại nói, "Tống Họa." "Tống Họa." Bà lão nhẩm lại tên cô, "Đúng là người như tên, xinh đẹp như một bức tranh." Vài phút sau, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt bà lão. Hai người trẻ tuổi từ trên xe phóng xuống, một trái một phải đỡ lấy bà, khẩn trương nói: "Bà ơi, sao bà lại chạy ra đây vậy? Bà không sao chứ ạ?" "Không sao không sao." Bà lão khoát khoát tay, "Hôm nay gặp được quý nhân, tôi nhất định sẽ báp đáp cô ấy." Đám người nhìn thấy chiếc xe cao cấp đến đón bà lão, lúc bấy giờ mới hối hận vừa nãy mình đã không ra tay giúp đỡ. Nếu không thì giờ họ đã trở thành quý nhân của bà ấy rồi!.