Nửa tháng. Chỉ cần nửa tháng. Nửa tháng sau, Trình Lâm sẽ biết bà ta sai như thế nào. Nếu một con nhóc ất ơ cũng có thể chữa khỏi cho Thượng Quan Nghênh Nghênh thì ông học y cả đời này coi như phí. Tống Bảo Nghi nói: "Nếu Trình Lâm xin lỗi thầy thì thầy có cứu Thượng Quan Nghênh Nghênh không?" "Này phải xem thái độ của Trình Lâm." Chỉ cần Trình Lâm có thái độ thành khẩn thì ông cũng không phải là người được thế mà không buông tha người. Càng huống chi người học y vốn phải hành y cứu thế. Ngô lão thần y nhìn Tống Bảo Nghi, tiếp tục nói: "Bảo Nghi, con cũng vậy. Ta dạy y học cho con chính vì muốn con hành y cứu người, con nhớ cho kỹ, về sau dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải đặt mạng người lên hàng đầu!" "Lời dạy của thầy con luôn nhớ trong lòng." Tống Bảo Nghi gật đầu, "Đúng rồi, con có một tờ đơn thuốc, thầy xem thử xem có vấn đề gì không." Dứt lời cô đưa đơn thuốc cho Ngô lão thần y. Ngô lão thần y giơ tay cầm lấy, nhìn qua một lượt, "Đây là đơn thuốc trị bỏng?" "Đúng ạ." Ngô lão thần y hỏi tiếp: "Con gặp bệnh nhân chưa?" "Gặp rồi ạ." Tuy chỉ gặp Vân Thi Dao một lần nhưng cô chắc chắn đó là vết bỏng, "Chỉ là tình trạng vết bỏng của bệnh nhân đó nghiêm trọng hơn bình thường. Một số mô chỉ cách xương cằm một lớp da mỏng." Giờ nghỉ lại cô vẫn còn thấy rợn tóc gáy, cả người nổi da gà. "Nếu tình trạng vết bỏng nghiêm trọng thì con có thể thêm một vị thuốc để loại bỏ cơ hoại sinh." Ngô lão thần y vuốt râu, "Chỉ cần xác định bệnh nhân là bị bỏng thì đơn thuốc không có vấn đề gì." "Vâng thưa sư phụ." Ngô lão thần y quay đầu nhìn Tống Bảo Nghi, thấm thía nói: "Bảo Nghi, con là học trò mà ta tâm đắc nhất, phái Biển Thước chúng ta sau này dựa cả vào con phát huy rực rỡ rồi." Tống Bảo Nghi là đứa co thiên phú nhất trong đám đồ đệ của ông, cũng là nữ học trò duy nhất có thể so sánh với tiểu thư Tố Vấn. Tiểu thư Tố Vấn là một truyền kỳ trong giới Trung y, cũng là phái nữ duy nhất có thể đi đến đỉnh chóp giới y học Trung Quốc. Người ta đồn rằng chỉ có những người mà cô ấy không muốn cứu, và không có người nào mà cô ấy không thể cứu được. Tôn xưng là y tiên Diệc Hữu! Đồng thời cũng là thần tượng của Ngô lão thần y. Năm 12 tuổi Tống Bảo Nghi bái Ngô lão thần y làm sư phụ, 13 tuổi đã có thể phân biệt rõ tất cả các loại thuốc Đông y. 14 tuổi có thể tự xem bệnh, 17 tuổi đã có chút danh tiếng ở thành phố Giang. Giờ đây, Tống Bảo Nghi 18 tuổi trò giỏi hơn thầy. Ngô lão thần y tin rằng Tống Bảo Nghi có thể thực hiện mong ước mà ông chưa thực hiện được. Ông phải khiến cả giới y học Trung Quốc biết rằng phái Biển Thước chưa hề sa sút. "Bảo Nghi, ta mong có một ngày con sẽ trở thành người giống như tiểu thư Tố Vấn." Nói đến đây Ngô lão thần y dừng một chút, "Không biết trong những năm còn sống ta có thể gặp tiểu thư Tố Vấn một lần hay không." Nếu có thể thì ông chết không hề hối tiếc. "Tiểu thư Tố Vấn luôn là mục tiêu mà con hướng tới." Tống Bảo Nghi nói: "Con tin chỉ cần con nỗ lực thì sẽ có một ngày con có thể đứng trước mặt cô ấy và được cô ấy công nhận!" Tố Vấn là thần thoại của giới Trung y, chỉ cần được cô ấy công nhận thì cô sẽ trở thành một sự tồn tại có thể hô phong hoán vũ ở giới Trung y. Tống Bảo Nghi rất có lòng tin với bản thân, dù sao Tố Vấn cũng là một người yêu mến nhân tài. Cố là là đệ nhất tài nữ ở thành phố Giang, chỉ cần hơi nỗ lực thể hiện tài năng ở giới Trung y thì nhất định tiểu thư Tố Vấn sẽ chú ý đến cô. Chữa khỏi mặt của Vân Thi Dao chỉ là bước đầu tiên tiến vào giới Trung y của cô thôi! Bên này. Rời khỏi nhà họ Thượng Quan cô lại đi đến chợ đồ cũ thiết bị điện, dựng xe bên đường. Cô muốn mua một chiếc máy tính ở đây. Một là máy mới quá mắc. Hai là dù là máy mới hay cũ thì cũng phải lắp ráp lại từ đầu, kết quả đều như nhau nên mua cái rẻ nhất đi. Sau khi so sánh ba cửa hàng, cô chọn một cửa hàng không bắt mắt, sau đó chỉ một cái laptop vô cùng cũ nát nói: "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?" Ông chủ ước chừng khoảng 30 tuổi đang nằm ngủ trên ghế đẩu, nghe thấy có người hỏi đến chiếc máy tính đã báo hỏng đó nên thuận miệng nói: "500." "500?" Tống Họa hơi nhăn mày, "Có thể rẻ thêm chút không?" "Giá thấp nhất rồi." Đồ cũ và đồ đã báo hỏng là hai khái niệm, ông chủ cũng chẳng trông chờ thật sự có người sẽ mua cái máy nát đó. Tống Họa chỉ vào linh kiện phía trên hỏi: "Nếu là 500 thì mấy cái linh kiện này có thể cho tôi không?" Lúc này ông chủ mới mở mắt ra nhìn Tống Họa, sau đó nhìn tới đống rác mà cô chỉ, "Cô cần mấy thứ đó làm gì?" "Về lắp ráp." "Lắp ráp?" Ông chủ bật cười, "Cô bé cô được mấy tuổi rồi?" Lắp ráp máy tính không phải chuyện dễ, dù là một người thường xuyên tiếp xúc như ông cũng chưa dám nói ra hai chữ lắp ráp. "Mười tám." Tống Họa đáp. Mới mười tám tuổi mà thôi. Cô ấy hiểu về máy tính sao? Cô ấy hiểu thế nào là lắp ráp sao? Nếu thật sự như vậy thì cô ấy sẽ không chọn cái máy nát đó rồi! Ông chủ lại nói: "Đống linh kiện đó cùng cái máy này nếu cô thích thì năm trăm đồng thôi. Nhưng tôi nói trước, nếu cô đem về lại lắp không xong thì cũng không được quay lại kiếm chuyện với tôi nha!" Có lẽ đống linh kiện và cái máy tính này trong mắt ông chủ chẳng khác gì là rác. Nhưng với Tống Họa chúng lại là bảo bối chỉ có thể gặp không thể cầu. "Ông yên tâm, dù kết quả ra sao thì tôi cũng không quay lại trả hàng đâu." "Được, vậy cô lấy đi đi." Tống Họa quét mã thanh toán. Thanh toán xong, ông chủ bỏ máy tính và linh kiện vào túi đưa cho Tống Họa, "Cô bé, chúng ta đã thanh toán xong rồi, cô không được hối hận đâu đó." "Không hối hận." Tống Họa đưa tay nhận lấy túi hàng. Ông chủ chỉ cười cười không nói. Năm trăm đồng mua về một đống phế phẩm, còn không biết ngượng nói muốn lắp ráp, cũng không biết là con cái nhà ai phá của thế không biết! Mới vừa xách đồ ra tới cổng chợ đồ cũ Tống Họa liền thấy hai người quen. "Cô Mã, cô Diệp." Cô lễ phép tiến tới chào hỏi. Không sai. Hai người quen này chính là giáo viên chủ nhiệm cũ của cô Diệp Quân cùng với giáo viên chủ nhiệm hiện tại Mã Vi Vi. Mã Vi Vi có ấn tượng rất sâu sắc với Tống Họa, cười nói: "Bạn học Tống, em đến đây làm gì thế?" "Mua chút đồ ạ." Mã Vi Vi gật gật đầu, căn dặn cô: "Không còn sớm nữa, con gái bên ngoài một người không an toàn, về nhà sớm đi! Đừng để người nhà lo lắng." "Vâng." Tống Họa gật nhẹ đầu, "Vậy em đi trước, tạm biệt hai cô ạ." "Tạm biệt." Mã Vi Vi vẫy vẫy tay. Nhìn một màn này, Diệp Quân hơi ngẩn người, cho đến khi bóng dáng Tống Họa đạp xe dần biến mất trong màn đêm cô mới quay sang nhìn Mã Vi Vi, "Cậu quen Tống Họa?" Mã Vi Vi gật đầu, "Ừm, học sinh mới chuyển tới của lớp tớ." "Nó chuyển đến trường cậu rồi? Còn tới lớp của cậu?" Diệp Quân vô cùng kinh ngạc. "Cậu cũng quen em ấy à?" Mã Vi Vi cũng ngạc nhiên. "Lúc trước nó là học sinh dự thính của lớp tớ. Giờ nó chuyển đến lớp cậu là dự thính hay chính thức thế?" "Học sinh chính thức." Vậy mà là học sinh chính thức! Để đạt được mục đích Tống Họa đúng là không chừa thủ đoạn nào! Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn cô ta đã dùng danh nghĩa cắt gan để uy hiếp người nhà họ Tống. Chỉ vì một lần cắt gan mà cô ta có thể lợi dụng Tống Bảo Nghi không cần tiết chế như vậy sao? Loại hành vi này không khỏi quá bỉ ổi khiến người ta xem thường! Diệp Quân nói tiếp: "Cái loại học sinh đi cửa sau này chỉ tổ kéo điểm trung bình lớp xuống thôi, cậu cũng hồ đồ thật đấy! Sao lại để loại người như vậy chuyển vào lớp cậu thế?" "Đi cửa sau? Cậu có hiểu lầm Tống Họa gì không vậy?" Mã Vi Vi cau mày nói tiếp: "Em ấy thi vào đàng hoàng đấy." Tống Họa có thể thông qua kỳ thi tuyển vào Bắc Kiều? Chuyện viển vông! Diệp Quân bật cười, "Tống Họa là chị của Tống Bảo Nghi lớp tớ, tớ hiểu nó hơn cậu. Nó là một đứa vô lại kiêu ngạo bạc phước cái gì cũng không biết. Nó gian lận là cái chắc!" Người nhà họ Tống trực tiếp đi gặp hiệu trưởng để đi cửa sau, Mã Vi Vi không biết nội tình cũng đúng. "Thật sự không phải đâu." Mã Vi Vi giải thích, "Cậu cũng biết quy tắc tuyển sinh trường tớ mà, không ai có thể gian lận đi cửa sau được đâu." Diệp Quân bất đắc dĩ lắc đầu, "Vi Vi, cậu bị nó gạt rồi. Nếu cậu tin tớ thì tranh thủ đuổi nó đi, vậy mới kịp thời giảm tổn thất. Nếu không thì cậu cứ đợi mà hối hận đi! Nếu nó thật sự là mầm non tốt thì nể mặt Tống Bảo Nghi lớp tớ thì tớ cũng sẽ không để nó đi rồi." Mã Vi Vi là một giáo viên rất có trách nhiệm, "Tớ từng xem bài thi của em ấy, chuyện không giống như cậu nghĩ đâu. Nếu em ấy đã là một phần tử của lớp tớ thì tớ sẽ chịu trách nhiệm với em ấy đến cùng." Đây là số phận! Kiểu giáo viên như Mã Vi Vi vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ tới sẽ dắt ra được thủ khoa. Nghĩ đến năm sau là Tống Bảo Nghi có thể giành được ngôi vị quán quân thì Diệp Quân không nhịn được mà đắc ý, "Tùy cậu, năm sau Tống Bảo Nghi lớp tớ thành thủ khoa cậu đừng ghen tị là được."