Sau hai tiết Độc dược là ăn trưa và nghỉ ngơi, sau đó là đến tiết biến hình của giáo sư McGonnagall, đương nhiên là vẫn ghép chung với nhà Griffindor, và Ron và Harry cũng vẫn đến muộn, Trần Nam không biết có phải hai tên này lạc đường thật hay không hay do mò mẫm đi đâu đó. Phía bên cạnh Hermione ngao ngán lắc đầu, cô bé là người đến lớp sớm nhất, ít nhất cũng là người bước vào sớm nhất. Hiển nhiên Trần Nam hiểu được sự bất lực của nàng khi mà nàng kiếm được bao nhiêu điểm thì đều bị Ron và Harry làm cho bốc hơi toàn bộ. - Phù... May mà cô McGonnagall còn chưa đến, bạn có tưởng tượng ra bộ mặt của bà ấy không Harry? Ron vừa thở hổn hển vừa hỏi. Harry còn chưa kịp đáp thì con mèo trên bàn đã nhảy xuống, biến thành bà giáo. Do biết đây là thuật biến hình nên Trần Nam, Hermione và Pansy không ngạc nhiên lắm, trái lại, cả đám nhóc sư tử và rắn con đều mắt chữ A mồm chữ O. Giáo sư McGonnagall cất giọng hỏi: - Theo em thì nó sẽ thế nào? - Rất... rất đáng sợ! Ron lắp bắp đáp. - Có lẽ tôi nên biến các em thành một cái đồng hồ báo thức? Harry đáp rụt rè: - Thưa cô, là do chúng em bị lạc đường. - Vậy cậu Ron sẽ thành một tấm bản đồ thì sao? Tôi chắc hai em sẽ không bị lạc khi tìm chỗ ngồi của mình trong lớp chứ! Giáo sư McGonnagall lạnh lùng hỏi, bà rất không hài lòng về hai cậu học trò nhà mình. Cả lớp không dám cười to vì biết bà là một người rất nghiêm túc và công bằng. Đám sư tử nhỏ đã từng ước ao bà cũng giống như giáo sư Snape nhưng không, thay vào đó là bà cho cả đám học sinh nhà Griffindor một đống bài tập mà ngoại trừ Hermione thì ai cũng kêu trời kêu đất. - Biến hình là môn học dạy biến đổi hình dạng của các vật, đôi khi tạo ra vật mới. Điều này được thực hiện bằng cách tập trung tinh thần. Bà dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: - Đây là môn học khó nhất và cũng nguy hiểm nhất trong chương trình học của các trò. Cho dù là ai, nếu muốn quấy rối trong tiết học của ta, sẽ bị mời ra ngoài không bàn cãi. Ta đã cảnh cáo các trò rồi đó! Sau đó bà phát cho mỗi học sinh một hộp diêm nhỏ. - Bài học hôm nay của các trò là biến hộp diêm này thành một cây kim. Nào bắt đầu! Các học sinh hai nhà ra sức vẫy đũa phép đọc thần chú nhưng ngoại trừ Hermione ra thì chẳng ai làm được. Thực ra thì cái vật mà cô bé cũng chỉ hơi đạt yêu cầu mà thôi, tuy vậy nó cũng khiến giáo sư McGonnagall khá hài lòng. Bà nhìn sang bên dãy nhà Slytherin vẫn đang vung vẩy đũa phép, thầm hi vọng có một học sinh nào đó đạt yêu cầu. Đám rắn con bắt đầu nản dần, khi thấy bên Griffindor có người làm được thì rất nôn nóng, thành ra không thể bình tĩnh tập trung ma pháp được. Thằng Malfoy đã bất lực, nó buông đũa và có vẻ rất không cam lòng nhìn sang bên nhà Griffindor, dù sao thì đây cũng là một sự mất mặt ghê ghớm. Giáo sư McGonnagall, đang định ca một trận về thành tích bết bát của cả đám học sinh thì chợt thấy một tên đang cầm que diêm mà nhìn đến nhập thần. Bà liền đi xuống và cất tiếng hỏi: - Trần Nam, trò có thể làm được chứ? Lúc này Trần Nam đang rất thắc mắc là tại sao một que diêm được cấu tạo từ xenluloza và phốt pho đỏ lại có thể chuyển thành một hợp chất thép cacbon? Phải chăng phép thuật có thể chuyển hoá vật chất hoá học này thành một vật chất khác? Nhưng một cái là kim loại, một cái là phi kim, sao có thể chứ? Thật là, điên lên mất thôi. Trần Nam nghiêm túc đáp: - Thưa giáo sư, em chắc là em có thể, nhưng giáo sư có thể giải thích nguyên lý hoạt động của phép thuật được không? Ví dụ như làm sao có thể biến phi kim thành kim loại hay ngược lại? Cả giáo sư McGonnagall và đám nhóc đều trợn mắt nhìn hắn, không biết tên này có bị chập mạch hay không, cái gì mà kim loại phi kim, đúng là vớ vẩn. Trần Nam biết những gì hắn mình nói quá là khác biết với giới phù thuỷ, cũng chỉ đành lắc đầu cười khổ. Không có biện pháp rồi, xem ra ta đây phải phổ cập giáo dục cấp hai cho cái trường này mới được. Thật là thất bại của ngành giáo dục mà. Không có kiến thức cũng thật là khổ. - Thưa giáo sư, vừa rồi là em nhỡ mồm. Em có thể làm được. Xin cô chờ một lát. Trần Nam nói xong liền lôi đũa phép ra, vận khởi lực lượng phù thuỷ trong người, tập trung toàn bộ vào đầu đũa. - Hô biến. Đũa Tam hợp loé lên, một tia sáng bạc phát ra từ đầu đũa bao trùm lên que diêm, khi luồng sáng biến mất, trước mặt hắn đã xuất hiện một cây kim hoàn chỉnh, đầu nhọn hoắt, phía dưới còn có cả trôn kim. Nếu có chỉ và vải ở đây thì thiết nghĩ có thể may ngay được. Giáo sư McGonnagall mỉm cười hài lòng, còn đám nhóc cả hai nhà thì vỗ tay như sấm, khâm phục hắn sát đất, làm cho tâm hồn tràn đầy hư vinh của kẻ nào đó được dịp tăng cao. Giáo sư nói: - Khá lắm, Nhà Griffindor được cộng năm điểm, nhà Slytherin được cộng mười điểm. Trần Nam, em có thể hướng dẫn cả lớp được không? - Đương nhiên là được, thưa giáo sư. Trần Nam lễ phép đáp rồi đứng dậy nói: - Thực ra cũng không có gì khó khăn lắm, các bạn cứ tưởng tượng hình dáng chiếc kim trong đầu, sau đó dẫn ma lực vào đũa phép là được. Giọng nói của hắn không quá lớn nhưng đủ để đám sư tử và rắn con nghe thấy. Pansy theo lời hắn liền ngay lập tức làm được, nàng vui mừng xoay người lại nói cám ơn, Trần Nam cười cười rồi nhún vai với nàng tỏ ý chỉ là chuyện nhỏ. Có người thứ nhất thì cũng sẽ có người thứ hai, các học sinh khác theo lời Trần Nam đều có thể làm được một chiếc kim đơn giản, McGonagall nhìn Trần Nam với đôi mắt tán thưởng. Chỉ có Malfoy hơi bĩu môi không cam lòng. Đám sư tử con thì nhìn Slytherin với con mắt khác, ít nhất là với Trần Nam, trong mắt chúng bây giờ đã xem hắn là một người dễ gần và vui tính chứ không như những con rắn khác. Kết thúc tiết học, Harry và Pansy mỗi người cũng mang về cho nhà của mình năm điểm. Sau đó là môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám học chung với nhà Hufflepuff. Như đã nói thì Trần Nam lại tiếp tục kéo Pansy ra chiếc bàn gần cửa sổ và ngủ một mạch cho đến khi chuông báo hết giờ vang lên. Hắn thoải mái vươn vai và ngáp thật lớn trước khi lấy chân đá cánh cửa rồi cùng Pansy đi về. Gần một tuần trôi qua khá nhanh, ngoài việc thường hay ngủ trong một vài bộ môn ra thì những môn còn lại Trần Nam cũng kiếm được khá khá điểm, tổng số điểm của hắn kiếm được đã phải lên đến con số gần bảy mươi rồi, có điều cũng giống như trong bóng đá có câu "công làm thủ phá", nhà Slytherin bây giờ cũng chỉ hơn Ravenclaw ba mươi điểm khiến hắn tức tối chửi um lên. Thề nếu bắt được tên nào bị trừ điểm thì dần cho một trận. Đương nhiên là hắn muốn năm học đầu tiên của mình phải có cái gì đó đặc biệt một chút và Cúp nhà chính là mục tiêu. Mà dựa theo nguyên tác thì đến cuối cùng, "Boss trùm" là Hiệu trưởng Dumbledor sẽ tặng điểm rất là hào phóng, giúp Griffindor từ bét bảng lội ngược dòng chiến thắng trước sự ngỡ ngàng và tiếc nuối của các thành viên nhà Slytherin. Hắn không muốn mình phải chịu cái cảm giác đó. Thế nên mới quyết tâm giành thật nhiều điểm để làm "bảo hiểm". Vậy mà tình hình vẫn không khả quan cho lắm thì không tức giận sao được. Trở lại với hiện tại, sau khi chiến xong hai tiết Biến hình, bây giờ đang là thời gian nghỉ giải lao để chuẩn bị cho môn học cuối cùng trong ngày, môn Bay. Đương nhiên là hai đám rắn con và sư tử con lại chung lớp. Bay là môn học đặc biệt nhất trong học viện bởi vì nó chẳng bắt các học sinh ghi nhớ công thức pha chế như môn Độc dược hay phải làm cả đống bài tập như môn Biến hình, chỉ đơn giản là bạn ngồi lên chổi, tiếp theo, là bay. Vì nó đơn giản như thế nên các vị tân sinh năm nhất của chúng ta tha hồ mà tán phét vì đâu có ai biết trước khi nhập học mình đã bay hay chưa đâu. Đỉnh cao nhất là phải kể đến các vị thần chém gió là Malfoy, Seamus và Ron. Ba vị thần này tên thì nói là đã ngao du thôn quê bằng chổi thần, tên thì nói là thoát khỏi sự truy đuổi bằng trực thăng của dân Muggles, thậm chí còn suýt đâm vào máy bay phản lực.... Đám Harry, Neville ngồi nghe mà hâm mộ không thôi, mắt thằng Neville còn sáng lên khi nghe thấy bộ môn Quidditch. Trần Nam cũng chỉ nhìn rồi lắc lắc đầu nhìn ba cô nhóc Shani, Hermione và Pansy đang ngồi bên cạnh. Sau sự cố Độc dược hôm trước thì Hermione có vẻ đã khá thân với Pansy, đúng là tình bạn con gái, vừa nhìn mặt là có thể quen thân ngay được, đâu như bọn con trai, có đứa còn đánh nhau toách đầu mẻ trán rồi mới bắt chuyện được với nhau. Trần Nam cười cười nói: - Xem ra da mặt ta vẫn còn mỏng quá nhỉ? Nhìn bọn chúng mới thật ngưỡng mộ làm sao. Shani và Hermione gật đầu đồng ý, hiển nhiên cũng đã biết kiến thức tối thiểu khi bay. Chỉ có Pansy vẫn lơ mơ. Trần Nam đành giải thích: - Khi lên trên cao thì không khí càng loãng, với thể lực của một người trưởng thành còn phải mặc trang phục chuyên dụng và thở bình oxy, ba tên nhóc này lấy đâu ra mấy thứ đó? Chưa kể còn bị mặt trời thiêu đốt, chúng mà chịu được năm phút mới lạ đó. Pansy lúc này mới vỡ lẽ, cười khúc khích. Nàng thực sự rất khâm phục kiến thức của Trần Nam. Lúc này có một đàn cú ùa vào Đại Sảnh, trên móng mỗi con đều cắp bưu phẩm và thư. Harry nhận được một lá thư từ bác Hagrid, Malfoy nhận được đống kẹo do nhà gửi đến, nó bày la liệt ra mời mọc cả đám nhà Slytherin với vẻ mặt hãnh diện khó che dấu. Neville thì nhận được một món quà từ bà nội, đó là một quả cầu gợi nhớ. Malfoy rất muốn cướp lấy nhưng vừa lúc có giáo sư McGonnagall đi qua nên nó đành phải ngoan ngoãn trả lại. Trần Nam cũng không để ý lắm vì đương nhiên hắn chẳng có ai gửi quà, Hermione nhận được một tập sách, Pansy thì nhận được vài lọ nước hoa kèm theo một tờ Nhật báo Tiên tri, còn Shani là một bức thư từ gia đình và một con thỏ bông mà nàng đã dặn Minges mua khi đưa thư về nhà lúc mới đến trường. Trần Nam tiện tay cầm tờ báo lên xem thì thấy dòng tít to tổ chảng: "TIN MỚI NHẤT VỀ VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG GRINGOTTS Những cuộc điều tra tiếp theo về vụ đột nhập nhà băng Gringotts vào ngày 31 tháng 7 cho thấy có chứng cớ đáng tin cậy là bọn phù thủy phe hắc ám đã nhúng tay vào. Các yêu tinh ở Gringotts khẳng định rằng không bị mất gì hết. Căn hầm bị lục lọi thực ra đã được dọn trống trước đó, cùng ngày. Một phát ngôn viên yêu tinh đã nói vào trưa nay. Nhưng chúng tôi sẽ không nói gì, xin quý vị đừng chõ mũi vào công việc ở đây." "Ha ha, cuối cùng thì cũng đã bắt đầu hành động rồi, ta cũng nên giãn gân cốt chút chứ nhỉ!" Trần Nam gấp tờ báo đặt lại trên bàn, khuôn mặt hiện lên một nụ cười đầy hứng thú. Khoảng ba giờ rưỡi, Trần Nam dẫn Harmione và Pansy đi xuống sân tập. Chiều nay Ravenclaw có buổi học môn Lịch sử phép thuật. Từ phòng học Shani có thể nhìn rõ được lớp học Bay. Trời hôm ấy trong xanh, gió nhẹ thổi lên bãi cỏ làm dợn lên những cơn sóng nhẹ, cả đám bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa. Giáo viên dạy môn Bay là bà Hooch, và bà thường kiêm luôn chức vụ trọng tài trong những trận Quidditch của trường. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng. Bà quát: - Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào! Đứng thẳng người, tay phải đặt phía trên cán chổi và hô: LÊN. Đám nhóc gào to, xen lẫn sự vui mừng và kích động: - LÊN. Cây chổi của Harry lập tức nhảy lên tay cậu ta trong lần hô đầu tiên. Malfoy cũng chỉ cần hô hai lần là cũng có kết quả tương tự, nó nhếnh môi cười khiêu khích với Harry. Sau đó đến lượt Trần Nam, Pansy và những người khác. Trần Nam cũng tự cười cười, hắn phải hô tới bốn lượt cái chổi mới chịu bay lên, hắn còn đang tính nếu hô nốt lần thứ năm mà cái chổi không nhúc nhích là vận chân khí cách không thu vật liền, hiển nhiên trong lĩnh vực này hắn không so được với Harry và Malfoy, nhưng xếp thứ ba cũng không phải quá tệ. Chổi của Hermione thì chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích. Có lẽ thằng bé này đành phải chấm dứt giấc mơ chơi cho đội Quidditch của nhà Griffindor thôi.