Cả bốn người thấy chuyện không lành, liền đánh ngựa đi suốt theo con đường mòn được hơn chục dặm thì thấy phía sau bụi bay mịt mù, quả nhiên đám Chiêm binh trong thôn đã cho người rượt theo, vừa đến gần đã bắn tên đến như mưa, cả bọn không thuộc đường chạy miết thấy không ổn đành quay lại. Võ Danh quát lớn nói “Các ngươi muốn gì?” Tên võ tướng ban nãy trỏ tay vào Lê Hiểu Bình cười ha hả nói “Các ngươi có thể đi nhưng phải bỏ ngựa lại cho bọn ta!” Võ Danh cười dài nói “Hóa ra đám quân binh các ngươi thấy ngựa tốt, nảy ý tham lam muốn cướp ngựa của bọn ta! Nếu muốn thì đánh nhau với ta một trận xem có bản lĩnh đó hay không!” Tên võ tướng ghìm ngựa phất tay, một toán quân hơn chục tên lao về phía trước, Võ Danh đưa tay ngăn cả bọn lại tự mình rút chùy giắt trên lưng ngựa, thúc ngựa lao về trước miệng hét ầm ỷ “Hây, hây…!”. Bọn Chiêm binh thấy một mình Võ Danh lao lên tưởng đông có thể đắc thằng. Hai tên xung trận phía trên vừa cho ngựa giáp đến gần, hai quả chùy của Võ Danh như chớp vung lên cùng lúc, hai tên vây tả hửu chưa kịp vung kiếm chém ngan đã bị quả chùy đánh rơi xuống ngựa nát xương mà chết. Hai tên khác cùng lúc lao đến giận dữ, Võ Danh trái phải cùng lúc vung ra, với võ công của y đám quân binh này làm sao nhanh bằng, có dùng khí giới đón đỡ cũng khó lòng đỡ nổi, cả người lẫn ngựa đều lăn dài xuống đất mà chết. Đám quân Chiêm thấy Võ Danh quả nhiên uy lực ghê gớm không dám xem thường, thúc ngựa chạy xung quanh vây lấy y ở giữa, cùng lúc xông đến mới làm khó được y vài mươi hiệp. Hai bên đánh rát một lúc hơn năm, sáu tên nữa bị đánh chết. Hai toán quân khác thúc ngựa chạy đến. Võ Danh càng đánh càng hăn miệng hô lớn “Chết này, chết này, hây…hây!!!” Bên ngoài Lê Hiểu Bình, Thích Đại Pháp định thần thúc ngựa chạy đến giúp y nhưng Đinh Lỗ cười ha hả nói “Các ngươi đừng làm y khó chịu, y tính khí ngạo nghễ sao lại chịu người khác giúp đở khi chưa lên tiếng. Ta là huynh từ bé với y, lúc nào thấy không ổn tự nhiên ta sẽ giúp đở y. Các người cứ đứng bên ngoài xem y đả chiến!” Nghe vậy hai người mới chịu đứng yên. Cả bọn ở ngoài còn dỏi mắt ngắm nhìn thì tên võ tướng quân Chiêm rút tên bắn lén, bất giác nhận ra thì đã muộn. Đinh Lỗ hét lớn, Võ Danh đang lúc kịch chiến làm sao nghe rõ đến, khi nhận ra mũi tên cách không đầy một thước, hú lên một tiếng, mặt thất sắc, y chỉ kịp nhắm mắt lại chịu chết thì nghe một tiếng “cạch”, mũi tên bị đánh chệch hướng, bắn trúng một tên quân binh xuyên ngực chết ngay lập tức. Võ Danh mở trừng mắt nhìn xung quanh, thấy mình vẫn còn sống thì cười sằng sặc trỏ chùy về phía tên võ tướng quát “Tên vô lại nhà ngươi dám ám toán ta à!”. Cả bọn đưa mắt nhìn phía sau cách đó không xa, hai người cưỡi ngựa đứng đó từ lúc nào. Lê Hiểu Bình mừng rỡ khi nhận ra đó chính là Chế Vân cùng Chế Pháp, phía sau còn có cỗ xe kéo theo hai mẹ con Huỳnh thị. Thì ra Chế Pháp và Chế Vân đứng đó quan sát từ lâu, thấy tên võ tướng bắn lén Võ Danh thì dùng một nén bạc phát kình ném tới đánh chệch mũi tên đi. Tên võ tướng thất kinh khi thấy Võ Danh hùng hùng hổ hổ lao đến, thúc ngựa chạy tránh qua một bên, thấy vừa rồi mũi tên không giết chết được Võ Danh thì tức giận trỏ tay Chế Pháp mắng “Các ngươi là ai, sao lại xen vào chuyện riêng của bọn ta?” Chế Pháp sẩm mặt gặng giọng nói “Người quả là to gan, giữa ban ngày ban mặt dám xua quân đi cướp bóc, làm mất danh uy thánh thượng. Tội ngươi đáng chết lắm! Còn không mau cút hết đi cho ta!” Tên võ tướng thấy khẩu khí Chế Pháp nghiêm nghị xem ra không giống đám người giang hồ tầm thường, lại thấy y võ công cao cường thì không dám mạo phép khi Võ Danh vẫn còn lừ lừ với hai quả chùy lớn chặn phía sau. Hắn chợt thấy trên giắt lưng của Chế Pháp thanh chủy thủ, có đeo thẩm ngọc màu đỏ huyết thì giật mình thầm nhủ “Thẩm ngọc khắc thần Giava chỉ có người trong hoàng thất cấm cung mới có, xem chừng đã đắc tội với quan gia rồi”, nghĩ vậy hắn vội xua quân chạy miết không dám nhìn lại. Chế Pháp thấy đám quân Chiêm chạy đi hết mới nhìn Võ Danh vẫn còn tia tái mặt mày cười nói “Võ huynh đệ không ngờ trên trận mạc cũng oai phong lẫm liệt không kém, khâm phục, khâm phục!” Võ Danh biết lời nói của Chế Pháp chỉ có ý châm chọc làm sao không bực bội, nhưng vừa rồi nhờ y ra tay cứu mạng trong lòng bức rức khó chịu chỉ hừ một tiếng “Cảm tạ ngươi!” Rồi thúc ngựa chạy đến bên Lê Hiểu Bình. Lê Hiểu Bình gặp lại Chế Vân thì mừng rỡ vô cùng chấp tay bái tạ nói “Cảm tạ Chế thúc thúc ra tay cứu giúp!” Chế Pháp vốn biết Lê Hiểu Bình và Chế Vân có thâm tình, tuy vẻ bề ngoài không quan tâm để ý nhưng trong lòng đã có ý gán ghép hai người. Chế Pháp vốn là người hoàng tộc, có danh phận không nhỏ, lần trước thấy Chế Vân một mực quan tâm đến Lê Hiểu Bình thì không cho đó là hay. Công chúa một nước không thể mang tình cảm nam nữ với bọn người giang hồ tầm thường, lại là ngươi của Đại Việt nữa thì tuyệt đối đại kỵ. Nhưng tính khí Chế Pháp tàn độc, lạnh lùng khó đoán được tâm ý, thích chuyện gì thì khó mà ngăn được y, không thèm để tâm đến quy tắc hoàng thất.. mấy hôm ở bên cạnh Chế Vân thấy nàng uể oải, phiền não nhớ nhung nhưng mỗi khi gặp lại Lê Hiểu Bình thì ánh mắt, giọng điệu thay đổi hẳn tuy bề ngoài vẫn không thể hiện ra. Thấy Lê Hiểu Bình tính còn trẻ làm sao nhận ra được hàm ý, thêm mấy phần vui thú. Mấy lần gặp mặt Lê Hiểu Bình bề ngoài tưởng là vô tình nhưng thật tình đều được Chế Pháp sắp đặt hết cả, bên trong đã có ý tác thành cho hai người. Chế Pháp xua tay nói “Ta chẳng qua chỉ giúp triều đình không bị đám người đó làm ô danh mà thôi, ngươi không cần phải cảm tạ ta làm gì!” Lê Hiểu Bình nghe Chế Pháp nói vậy thì cười dài nói “Chế thúc thúc quả nhiên có tấm lòng không xấu!” Chế Pháp nghe gã nói không thuận tai ‘hừ’ một tiếng. Đinh Lỗ đứng cạnh Lê Hiểu Bình cũng hắng giọng nói “Tiểu đệ không phải thân mật với hắn làm gì! Lúc nào chúng ta cũng gặp họ, hẳn bên trong có ẩn tình gì đó chăng?” Lê Hiểu Bình nghe vậy thì động tâm lắc đầu nói “Đệ thật sự không có gì với họ cả!” Đinh Lỗ lại nói “Ta thấy đệ với tên tiểu tử kia thân mật hớn mức bình thường, lý nào lại không phải! Đệ đừng dây dưa với chúng làm gì.” Lê Hiểu Bình còn không biết nói ra làm sao thì Thích Đại Pháp hừ nhạt một tiếng nói xen vào “Hai ngươi sao lại bóc mẽ sư phụ ta như vậy! Chẳng phải là họ bám theo chúng ta hay sao!” Lúc đó Võ Danh đi đến nghe qua liền nói “Đừng nói lôi thôi nữa, xem như chúng ta xui xẻo khi biết chúng. Ta hận không sao một chùy đập chết hắn cho xong!” Lê Hiểu Bình thở dài nói “Chuyện quan trọng lần này là chúng ta phải đến Châu Sa thành càng sớm càng tốt, còn chuyện ân oán lúc khác hãy nói đến sau!” Thích Đại Pháp gật đầu nói “Sự phụ nói phải lắm!” Võ Danh thấy Đại Pháp một lời cũng sư phụ, hai lời cũng sư phụ thì lầm rầm nói “Hóa ra ta xúi hắn bái tên tiểu tử họ Lê làm sư phụ chẳng có lợi gì cho bọn ta cả. Cái tên trọc này một điều sư phụ, hai điều sư phụ, trời hại ta mất rồi!” Làu bàu rồi nhảy lên ngựa. Cả bọn lại ra ngựa đi theo Chế Pháp hướng thành Châu Sa.*** Lại nói Trần Hưng Lễ sau khi tỷ đấu với Chế Pháp, nội thương không nhẹ nếu duy trì thêm vài mươi hiệp nữa hẳn đã mất mạng từ lâu rồi. Nhờ lúc hỗn loạn, thừa cơ trốn đi mới thoát nạn, gắng sức chạy được hơn ba, bốn dặm thì ra đến cửa nam thành, trong lúc bần cùng không ngờ lại chạy vào ngõ cụt, lửa cháy rực chặn lối, khói bốc nghi ngút không sao thở nổi. Trần Hưng Lễ thấy hai mắt tồi sầm, chân tay bủng rủng, không làm sao đi được nữa. Hắn cố lếch bước thêm được hai ba trượng thì một ngụm máu nóng từ miệng không sao kìm được thổ ra ngoài, hắn đưa tay bụm lại ngưng thần điều khí, hai mắt thình lình trợn ngược rồi tối sầm đi té vật ra đất. Trong thâm tâm hắn vẫn còn sợ Chế Pháp đuổi theo phía sau, không thôi hết bàng hoàng, cố rướn người cựa quậy mấy cái thì mới bất tỉnh. *** Trần Hưng Lễ thấy cơ thể lạnh thấu xương, khắp mình mẩy tê rần như có hàng ngàn mũi dao khắc vào người, rất khó chịu. Hắn choàng mở mắt ra chỉ thấy xung quanh một màu tối đen, chợt nhớ tới chuyện xung quanh lửa đang cháy hừng hực thì ú ớ vài tiếng nhưng định thần lại nhìn kỹ thì thấy gần đó chỉ là một lò lửa đang cháy lẹp bẹp. Hai tai ù lên những tiếng ong ong nhức nhối, hắn định thần rút tay bịt tai lại thì khắp người như vừa bị một nhát dao chém trúng, đau đớn không kể xiết. Hai cánh tay như bị rách toạt, hắn khẽ rút tay nhẹ nhẹ một lần nữa, một cảm giác đau nhức lại kéo đến, tiếng xích sắt kêu lẻng xẻng. Đưa hai chân đá ra tiếng xích sắt nặng nề lại vang lên dữ hơn, hắn thất kinh thốt lên “Ai, ai cứu ta! Cứu ta!!!” Một lúc sau Trần Hưng Lễ giật mình khi nghe tiếng cửa mở, một ánh sáng lòe loẹt lóe sáng, hắn đưa mắt nhìn kỹ thì thấy hai tên mang đuốc, ăn mặc rách rưới, bước đến gần vẻ mặt nanh ác. Người không cầm đuốc xắn tay áo hừ giọng nói “Tên tiểu tử ngươi tỉnh rồi à!” Trần Hưng Lễ nhìn dáng vẻ hai tên cũng đoán ra được ít nhiều hẳn là người của Nam Lĩnh Hội nhưng không hiểu làm sao mình lại rơi vào tay chúng liền hỏi “Hai vị ca ca, tại sao tại hạ lại bị nhốt ở đây, không biết đã đắc tội gì?” Tên này nghe vậy thì cười sằng sặc nói “Á à, tên tiểu tử ngươi mau quên hay là đang giả vờ giả vịt. Ngươi cả gan đắc tội đến thánh chủ may mắn trốn thoát vậy mà còn hỏi hay sao. Lần đó ta cũng có mặt, lý nào lại không nhận ra ngươi được chứ!” Trần Hưng Lễ nghe gã nói vậy thì giật mình, biết thật là mình đã rơi vào tay Nam Lĩnh Hội rồi, cố giương mắt nhìn lên nói “Hai vị ca ca nói tại hạ thật sự không hiểu!” Gã cười hê hê thụi luôn một đấm thật mạnh vào hạ bộ Trần Hưng Lễ, hắn nội lực tổn thương nghiêm trọng làm sao chịu nổi, miệng thổ huyết rên khẽ, gã cai ngục cười khục khục nói “Ngươi cố nhớ đi nhé! Sắp tới thánh chủ sẽ đích thân xử trí, ngươi đừng mong giả ngây giả ngô hòng thoát tội!” Nói rồi cả hai bước ra ngoài không thèm ngó ngàng gì đến Trần Hưng Lễ nữa. Vừa thổ huyết hắn muốn kêu lên mấy tiếng cũng không được, tiếng cánh cửa khép kín chỉ còn lại một màn đêm mờ tối, chỉ có lò than lửa tý tách cách đó không xa, đầy que sắt nhọn được nung đỏ trông đến lạnh người.