Lò A Bích vừa đi mất hút, phía sau lập tức xuất hiện một thân ảnh không cách xa hai bộ hắc y là mấy, chỉ thấy người này bật cười đắc ý xem ra rất quen tai, đó chẳng ai khác chính là Trần Hưng Lễ. Hắn đứng đó một lúc, lập tức phía sau Đầu Tử đi đến chấp tay nói “ Chuyện tướng quân sai bảo thuộc hạ đã y lời hành sự.” Trần Hưng Lễ mắt vẫn hướng nhìn nơi thân ảnh Lò A Bích đi khuất nói “ Hai tên áo đen đó đích thực là ai người có thấy rõ mặt chúng hay không?” Tên Đầu Tử khẽ gật đầu nói vẻ đắc ý “Đó chính là Lô Ông, biệt danh của hắn là Tà Ảnh Côn, còn người kia là Tống Gia Hưng, biệt danh của hắn là Thất Sa Kiếm cả hai đều là những tay giang hồ nổi tiếng ở Sipsong Chuthai “12 xứ Thái” {Một phần Lai Châu, Điện Biên ngày nay}. Trần Hưng Lễ khẽ nheo mày nói “Ta biết rồi! Thật may là chúng thoát được, vì vậy mà đại kế của ta cáo thành. Tên ngốc họ Lò này tính khí bộc trực, hồ đồ ngu ngốc hẳn nhiên hắn sẽ đến kinh đô Trình Quang {Muang Khoun, thuộc nước Lào ngày nay} gây chuyện. Không lâu tin tức sẽ lan truyền khắp nơi, lúc đó không khỏi xảy ra một hào đại kiếp!” Nói rồi như thể hắn nhớ ra chuyện gì đó quay sang Đầu Tử hỏi “Ngươi đã đưa nó đi ra khỏi thành an toàn chưa?’ Tên Đầu Tử bật cười nói “Tướng quân liệu việc như thần, bọn thuộc hạ đã bí mật mang nó về hướng bắc không ai chút nghi ngờ.” Trân Hưng Lễ bật cười nói “Chuyện ngươi làm rất tốt, ngay đến đám sư thái Thiên Âm Sơn đó cũng trở tay không kịp!” Nói rồi rảo bước quay về phía thành Châu Sa bật cười khanh khách nói “ Ta tới xem kịch hay, hẳn lúc này lão Cao Thân đó khó bề mà thoát khỏi thiên la địa võng của tên Chế Pháp đó bày ra được.” Tên Đầu Tử sầm mặt nói “Tướng quân có cần thiết phải quay lại đó không!” Trần Hưng Lễ khẽ vung quạt phẩy phẩy nói “Cần thiết ! Ngươi làm việc không để tên Chế Pháp đó nhận ra mặt chứ?’ Đầu Tử lắc đầu nói “Thuộc hạ đã cải trang, đến báo sự tình cho y. Y không nghi ngờ gì còn thưởng cho thuộc hạ mười lượng bạc trắng hê hê…!” Trần Hưng Lễ khoát tay nói “Ngươi đừng đắc ý, tên Chế Pháp đó thâm ý khó lường, mưu mô xảo quyệt đừng nghĩ y không biết, chỉ là y không muốn biết mà thôi!” Hắn nói dứt rảo bước đi nhanh hơn, tên Đầu Tử thấy vậy bước theo hắn mấy phần mệt mỏi. Quả nhiên phía trước không xa lão Cao Thần cùng hai người Cao Bát, Mai Như lọt vào vòng mai phục của Chế Pháp trước đó bốn người Lê, Võ, Đinh, Thích đã đi qua. Vừa đánh giết một lúc hơn năm mươi mấy tên Chiêm binh mai phục hai bên đường, thì ngay lập tức một loạt tên bắn tới, phải vất vã lắm mới gạt đỡ được. Lại thấy phía xa một khẩu hỏa pháo* được kéo tới nhắm ba người phát hỏa. Cho dù võ công lão Cao Thần cửu đĩnh thắng thiên, cũng không thể nào dụng lực chống đỡ đạn sắt rực lửa nặng mấy chục cân đó, vẻ mặt đương nhiên là thất sắc. Xung quanh không biết bao nhiều là quân Chiêm trùng trùng điệp điệp vây bọc bốn phía trắng xóa dần dần ép sát lại. Lão Cao hừ lạnh một tiếng thì hỏa pháo đã khai nòng bắn đến, lão chụp lấy vai hai người Cao Bát và Mai Như nhảy qua một bên mấy trượng. Toát mồ hôi lạnh khi thấy quả đạn đâm xầm xuống ngay chỗ ba người đứng ,thụng một lỗ lớn đến mấy thước nổ ầm một tiếng rung đất, long trời, đó cũng chính là tiếng nổ đầu tiên ba người Lâm, Lều, Hồng nghe được. Lão Cao Thần giận dữ nói “ Hừm, các ngươi dùng cách này đối phó với ta, thật đáng xấu hổ mà!” Nói rồi lão quay sang Cao Bát nói “Con cùng vị cô nương này lui lại phía sau, đợi khi thấy hỗn loạn ở phía đó lập tức tháo chạy ngay. Mau đưa ta Thạch Mãn Liên Châu!” Cao Bát sầm mặt nói “Thúc bá con không thể để thúc ở lại một mình được, con cũng muốn ở lại.” Lão Cao Thần lạnh lùng giật lấy cây thần nõ giắt ra sau lưng mắng “Tên tiểu tử nhà ngươi bản thân còn lo không xong, ngươi ở lại chỉ làm ta vướng bận mà thôi…đi đi!” Lão còn nói chưa dứt câu thì một quả đạn hỏa pháo thứ hai lại bắn đến, cả ba nhảy sang ba hướng tránh thoát. Quả thật tên thiện xạ hỏa pháo không phải là tay vừa, dụng pháo chính xác vô cùng nếu ba người không có võ công hẳn đã bỏ mạng rồi. Cùng lúc đó một loạt tên thình lình lại bắn tới như mưa, cả ba không khỏi thất kinh. Lão Cao Thần thân khẽ rung lên một cái, cả thần hình như lộng gió căng phồng lên, hai tay vận kình đập xuống mặt đất như thục xuống đâu hủ. Lập tức cuồng phong nổi lên cuồng nộ, một mảng đất dưới tay lão cách trước hai trượng như rung lên dữ dội, rồi bùng lên một tiếng bị hất thẳng lên trời một mảnh lớn che khuất cả ba người. Vừa lúc loạt tên bắn đến đều đâm sầm vào mảng đất đó không nguy hại gì đến cả ba. Đám Chiêm binh thấy lão võ công kinh người đều thất kinh hú dài một tiếng lui lại mấy bước, liền sau thấy mảng đất lửng lờ giữa không trung bắn thẳng ra phía trước, lao vào đạo binh mấy trăm tên giáo mác cầm tay gần đó như vũ bão, thình lình nổ bùng ra thành từng mảnh nhỏ rít gió như tên phóng xuống đầu đám Chiêm binh. Mặt lão Cao Thần chín phần thất sắc, quả nhiên vừa rồi lão đã vận lực đến kiệt sức, thần hình khẽ loạng choạng như muốn té ra đất. Lão đưa mắt nhìn ra thấy đám Chiêm binh số chết số bị thương vô số kể nhưng trong chốc lát đã có một đạo binh khác tiến lên thay thế vòng vây lại kín không một chỗ thoát ra. Thật công sức vừa rồi đối với đám quân đó chẳng khác gì muối bỏ bể. Tiếng hét vang trời phẫn uất hướng về phía lão từ từ tiếng đến không chút gấp gáp hỗn loạn nào. Lão Cao Thần hừ một tiếng “Lý nào ta lại bỏ mạng ở đây kia chứ?” Nghĩ vậy lão quay sang Cao Bát nói “ Hai ngươi cứ y lời ta mà làm!” Nói rồi vung tay ra sau lưng lấy cây nõ Thạch Mãn Liên Châu, cây nỏ như có trí giác như dính chặt trên bàn tay lão. Vẻ mặt lão đỏ gắt, lấm tấm mồ hôi. Cao Bát thấy lão mấy phần mệt mỏi lo lắng hỏi. “Thúc bá không sao chứ?” Lão hừ một tiếng nói “Hừ, con cùng vị cô nương này phải đúng lời ta thoát ra ngay khi có thể, đám Chiêm binh này quá nửa là do bọn người phiệt trấn Âm Môn chỉ đạo, chỉ một mực muốn lấy mạng ta, các ngươi sẽ có cơ may thoát ra được.” Cao Bát thở dài một tiếng trong lòng chộn rộn như muốn bật khóc, Mai Như thấy vậy nắm lấy cánh tay y, gật đầu nói “Muội không sợ chết nhưng lúc này phải nghe theo lời thúc bá, Bát ca đừng phụ thúc bá!” Cao Bát nghe vậy mặt đỏ ửng khẽ gật đầu, lại đưa mắt nhìn lão Cao Thần. Lão lúc này mặt đã biến sắc, thân hình khẽ động căng phồng, kình lực phát ra làm hai người phải thoái lui mấy bước, thập phần lão sắp dụng đến Tụ Khí Linh Bão. Trong không trung vài ánh chớp lóe đỏ, đám Chiêm binh đang tiến lên giật nảy mình. Giữa bầu trời trong xanh biên biết tự nhiên xuất hiện ánh chớp đỏ từ đâu phát ra, chỉ nghe âm thanh phía sau một giọng lạnh băng nói. “Hừm, Tụ Khí Linh Bão!” Người khác lo lắng hỏi “Tụ Khi Linh Bão trước nay danh trấn thiên hạ, rất hiếm người luyện được lý nào lão cũng biết chiêu thức này?” Người kia bật cười nói “Ngươi lầm rồi, lần trước ta nghe nói cháu y là Cao Bát cũng đã dụng đến nó.” Người kia giật mình nói “Không ngờ tên tiểu tử đó lại lợi hại đến vậy.” Người kia bật cười khục khục nói “Tề Đàm ngươi danh tiếng trước giờ không nhỏ, lí nào nghe đến chuyện đó đã khiếp vía như vậy.” Thì ra người này là Tề Đàm, còn người vừa nói chẳng ai khác chính là Chế Pháp không sai. Tề Đàm nghe Chế Pháp nói vậy chau mày lại, không hiểu trong giọng điệu đó có ý gì với mình, hắn thở dài một tiếng rồi chợt hỏi “Binh pháp của phó trấn có bị phá hay không?” Chế Pháp hừm một tiếng nói “Bất quá chỉ mất mấy đạo binh, còn trận pháp của ta đã rơi vào có thể thoát ra được hay sao!” Tề Đàm bản tính trước giờ ngông cuồng, tàn ác trên đời không biết sợ ai nhưng với Chế Pháp thì thập phần cung kính không dám khinh nhờn. Ngay đến khi hắn được La Khải triệu đến làm Tổng Tướng dưới trướng, quyền lực không kém cạnh ai nhưng với Chế Pháp thì vẫn cung kính như xưa, lúc này toàn lệnh trước mắt mực mực đều theo chỉ thị của Chế Pháp. Hắn nghe giọng điệu chắt chắn của Chế Pháp cũng yên dạ khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn về phía lão Cao Thần, thấy trên tay lão cùng lúc hơn chục ánh sáng đỏ, giữa ánh nắng mặt trời mà vẫn đỏ rực không kém cạnh. Cả hai nheo mày khi thấy mười ánh sáng đó thình lính bắn ra, một đạo binh phía xa. Đám Chiêm binh khiên sắt chắn phía trước, bị làn tên từ Thạch Mãn Liên Châu bắn tới hất tung tứ tán, gục ngã la liệt thập phần là tử thương hết cả rồi. Mấy đạo quân khác không chút biến sắc vẫn ùn ùn tiến lên, nơi đạo binh vừa bị Tụ Khi Linh Bão đánh ngã lập tức được một đạo quân khác thay thế. Nhìn qua trận pháp như ngũ hành bát quái vô phương hiểu biết, lão Cao Thần sắc mặt đại biến. Cả hai người Cao Bát, Mai Như thì mặt không còn cắt máu, đương nhiên là chưa từng thấy chuyện này trước kia. Cả ba còn bàng hoàng trước trận pháp trước mắt, lại thấy một loạt tên khác bắn tới. Lão Cao Thần dùng kình lực chưởng ra đánh bạt tên, số còn lại Cao Bát cùng Mai Như phải vất vã lắm mới đỡ gạt hết được. Cả ba chống đở thêm mấy loạt tên nữa thì phía trước thình lình xuất hiện năm mươi tên Chiêm binh chia làm năm hướng. Mỗi tên trên người đều gắn dao nhọn trên lưng, cờ trận đủ màu sắc, mặc giáp sắt, mang khiên hình nhật ước chừng nặng không dưới ba mươi cân, có gắn chông nhọn chỉa ra như lông nhím, mỗi tên cầm một kích có móc sắc bén sáng loáng đều đều tiến tới miệng gào thét ầm ỷ. Lão Cao Thần quan sát một lúc mặt mày nheo cả lại, tưởng như lão già thêm mười tuổi chỉ trong chốc lát đó. Phía sau đám bộ bình còn có hơn hai mươi lăm kỵ binh chia làm năm nhánh hộ tống phía sau quả thật không biết đó là thế trận gì. Lão Cao Thân vung chưởng đánh ra toán phía Nam, lập tức hất tung mấy tên văng ra phía sau nhưng chấn lực từ khiên quay ngược lại không nhỏ làm tay lão tê rần. Cùng lúc Mai Như cũng hú lên một tiếng thất kinh, thanh kiếm của nàng chém xuống tấm khiên sắt đầy dùi nhọn đã gãy vụn ra thành hai mảnh. “Khiên sắt làm bằng thép nung đúc rất bền chắc, kiếm thường không dễ gì chống đỡ lại được!” Lão Cao Thần vừa nói dứt, đám Chiêm binh đã vây ráp khép chặt vòng vây ba người vào trong. Giáo nhọn vung ra trước chỉ cần ba người xông ra trước đã bị cắt ra làm chục mảnh quả nhiên không phải tầm thường.