Không khí trầm mặc, tiếng hít thở của cô ngày càng nhẹ nhàng hơn, đôi mắt nhìn anh của cô bây giờ không có thêm một chút cảm xúc nào mới nữa. Ánh mắt Hạ Cảnh Tây nặng nề. "Anh đã chấp nhận từ lâu rồi." Đôi môi mỏng khẽ run rẩy, giọng nói khàn khàn bình tĩnh: "Chấp nhận sự thật rằng em không yêu anh." Anh nhìn cô, chuyên chú như chỉ có thể nhìn thấy cô, chỉ có cô.. Đôi mắt ấy... Sâu và kiên định. Đầu ngón tay Tang Nhược dùng sức nắm chặt chăn bông mỏng, hàm răng vô thức cắn chặt bên trong môi hơn. Hạ Cảnh Tây nhạy bén cảm nhận được. Lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹn, cảm giác đau lòng lặng lẽ tuôn trào, anh đưa tay ra muốn cô cắn lên tay mình, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm vào cô, cô đã quay mặt sang chỗ khác, có sự dứt khoát phủ lên gương mặt ấy. Bàn tay thu lại nắm thành quyền để bên hông, cổ họng khẽ nhúc nhích, u ám nơi đáy mắt chuyển đổi vài cái: "Không phải là còn chưa đến sao." Anh dừng lại. "Em hiểu anh......" Không kìm lòng được, anh lại muốn đưa tay ra. Thái dương Tang Nhược đập mạnh như muốn nổi lên gân xanh, những cảm xúc thật vất vả mới đè xuống được giờ lại xộc thẳng lên tim cô. "Tôi không hiểu anh." Cô bất ngờ quay đầu lại, giọng nói đột nhiên bình tĩnh đến cực điểm, cho dù hai mắt vẫn đỏ hoe. Ánh mắt hai người chạm vào nhau. Cô lãnh diễm hờ hững, anh thì thì u ám trầm mặc. Lồng ngực cũng theo sự mất khống chế đó mà phập phồng lên xuống lần nữa, trong đầu mê mang giống như bị rất nhiều đồ vật đập vào. Đầu ngón tay Tang Nhược dùng sức đâm vào lòng bàn tay. Một hồi lâu sau. "Tôi đã có người mình thích rồi, cần gì phải dây dưa với anh." Từng câu từng từng chữ phát ra, được cô nói rất bình tĩnh và rõ ràng. Rất nhẹ, nhưng mỗi câu mỗi chữ như là đang nện lên trái tim Hạ Cảnh Tây vậy, giống như bị một tảng đá đập vào mà không hề báo trước, nặng nề và ngột ngạt, tiếp theo đó là sự đau nhức âm ỉ không tiếng động lan ra toàn bộ cơ thể và ngày một mãnh liệt. Liên tục, kéo dài không dứt. Đồng tử của anh nặng nề co rút khó có thế phát hiện, cơ thể Hạ Cảnh Tây đông cứng lại, hô hấp đang đình trệ của anh lập tức trở nên nặng nề. Suy đoán là một cảm giác, nhưng nghe chính miệng cô thừa nhận lại là một loại dày vò khó mà hình dung được. Nhưng, cùng lắm chỉ là một giây. "Ừm." Yết hầu anh khó khăn lên xuống, anh kiềm chế lại kiềm chế, không muốn để cho mình lộ ra chút cảm xúc dao động nào, ngữ điệu vẫn như trước nói: "Nếu hai tháng không thể, anh sẽ từ bỏ." "Nằm xuống đi." Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn cô chăm chú. Hô hấp Tang Nhược dịu xuống, cô muốn nói gì đó. Chuông cửa đột nhiên vang lên. Thần kinh đang căng cứng của Hạ Cảnh Tây hơi thả lỏng, bàn tay đang đưa ra nửa đường của anh không tiếng động thu lại: "Là thư ký Tạ, để anh đi lấy thuốc." Anh quay người, thân hình vẫn thẳng tắp như trước đây, nhưng lại mang theo một chút chật vật mà chính anh cũng không nhận ra. Sau lưng, Tang Nhược dùng đầu ngón tay nắm chặt chiếc chăn bông mỏng, biến chúng thành từng nếp. * Khi cánh cửa mở ra, Thư ký Tạ cảm thấy Hạ tổng có cái gì đó không đúng lắm, nhưng vẻ mặt của anh vẫn giống thường ngày, không chút gợn sóng. "Hạ Tổng." Anh ấy đưa túi cho anh. Hạ Cảnh Tây nhận lấy. Thấy anh định đóng cửa, mí mắt Thư ký Tạ giật giật, cả gan hạ giọng nói: "Hạ Tổng, sắp đến giờ rồi, chúng ta thật sự phải đi." Hạ Cảnh Tây nhướng mắt. "Hạ Tổng..." "Đổi lại." Giọng nói khàn khàn vô cùng, lộ ra cường thế không cho chen vào, Hạ Cảnh Tay chỉ nói hai chữ này rồi đóng cửa lại. Thư ký Tạ: "..." Nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ đến những thay đổi của Hạ Tổng từ khi gặp lại Tang tiểu thư, Thư ký Tạ cau mày, tâm trạng càng ngày càng phức tạp, cuối cùng anh thở dài một hơi. Lấy từ trong túi ra thuốc đặc quyền của Trung Quốc, xác định đây là loại người mang thai có thể uống được mà bác sĩ gia đình đã nói, vừa định lấy ra một viên, trong đầu Hạ Cảnh Tây chợt nhớ đến lần trước cô không thể nuốt viên Ibuprofen xuống được. Động tác hơi ngừng lại, anh đặt thuốc xuống, ngược lại lấy từ trong túi ra lựa chọn thứ hai đó là thuốc pha nước, lấy một túi đi vào bếp pha cho cô, đợi đến khi nhiệt độ thích hợp, anh lại lấy thêm vài thứ khác mà Thư ký Tạ đã mua về trở lại phòng ngủ. Tang Nhược đang nằm trên giường đưa lưng về phía anh, nghe thấy tiếng bước chân của anh, vốn dĩ cô muốn thừa dịp anh ra ngoài rồi khóa cửa phòng, nhưng sự khó chịu xâm nhập khiến cơ thể cô không còn chút sức lực nào. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, không tới hai giây có bóng đen phủ xuống, chúng hoà với hơi thở của anh bao phủ lấy cô. Cô nhắm chặt hai mắt lại. Hạ Cảnh Tây đứng yên tại chỗ, gò má cô bị chăn mỏng che hết hơn một nửa, mang ý từ chối rất rõ ràng. Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, anh không chớp mắt nhìn cô mấy giây, anh ngồi xuống nơi mép giường, giọng nói không tự chủ mà mềm mỏng, như là đang dỗ dành:. "Uống thuốc xong ngủ một giấc sẽ không khó chịu nữa." Tang Nhược giống như là không nghe thấy. Giữa lông mày ẩn ẩn hiện lên sự u ám, Hạ Cảnh Tây khàn giọng: "E uống thuốc xong, anh sẽ đi." Cô vẫn không nhúc nhích, cũng không có đáp lại. "Tang Nhược." Quai hàm căng thật chặt, đáy mắt như có sự tĩnh mịch dày đặc cùng với sự chua chát dâng lên, giọng nói của Hạ Cảnh Tây cực thấp: "Thân thể là quan trọng, ngày mai em còn phải quay phim nữa." Mí mắt Tang Nhược chợt run lên. Quay phim... Cô còn phải quay phim, cô không thể tùy hứng được. "Thuốc ở trên tủ đầu giường." Nhận thấy cô khẽ nhúc nhích, cố gắng kiềm chế sự không muốn sâu thẳm trong trái tim của mình, Hạ Cảnh Tây chủ động nói: "Anh đi ra ngoài, không quấy rầy em nữa." Nói xong, anh ấy đã đứng dậy. Sau cùng, anh nhìn cô một cái thật sâu, đặt cốc xuống, xoay người rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại. Cánh cửa vừa khép lại, phòng ngủ lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Tang Nhược mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ vẫn ửng hồng bất thường vì cơn sốt, hàng mi nhẹ nhàng vỗ, rủ xuống một rèm mi. [Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn] Một lúc lâu sau, cô chống tay, nàng từ từ ngồi dậy, nghiêng đầu, tựa lưng vào gối. Đó không phải là thứ thuốc mà cô nuốt không trôi, đó là một cốc nước thuốc. Có hai thứ khác bên cạnh chiếc cốc đó là một nhiệt kế điện tử và một viên kẹo sữa. Giơ bàn tay trắng nõn gầy guộc lên, Tang Nhược cuối cùng cũng không đổi sắc cầm lấy cốc nước thuốc lên, hơi ngẩng đầu, một tay đưa thuốc lên uống, để chiếc cốc trở về vị trí cũ, không màng đến vị đắng chát của thuốc, cô lại nằm xuống. Viên kẹo sữa kia từ đầu đến cuối vẫn luôn nằm đó. * Đêm hiu quạnh, anh trăng trắng sáng lạnh lùng. Hạ Cảnh Tây đứng một mình trên ban công, quấn quanh thân anh là sự cô đơn tịch mịch, cơn nghiện hút thuốc lá lại nổi lên, theo thói quen cho tay vào túi quần lấy hộp thuốc ra, nhưng động tác châm lửa đột nhiên dừng lại.. Cô đang mang thai, không thể để cô ngửi mùi khói thuốc lá được. Cho dù là ban công cách phòng ngủ một khoảng xa, cho dù thực sự cô cũng không ngửi được, hai mắt khép hờ, màu đen u ám dưới mắt đã bị che mất, Hạ Cảnh Tây vẫn bình tĩnh đặt điếu thuốc trở lại hộp thuốc. Anh trở lại phòng khách. Thư ký Tạ không chỉ mua thuốc hạ sốt mà còn cẩn thận mua một đống thuốc cần chuẩn bị ở nhà, bao gồm cả bông gạc và nước khử trùng. Hạ Cảnh Tây im lặng quan sát trong hai giây, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay thon dài cởi cúc áo sơ mi của mình một cách bình tĩnh. Cô cắn rất mạnh. Hạ Cảnh Tây chạm nhẹ đầu ngón tay vào vết thương, khi chạm vào cảm nhận được vết răng sâu rất rõ ràng, đó là dấu vết cô để lại cho anh, anh không kìm được mà nhẹ nhàng xoa đi xoa lại, không nỡ buông ra. Khi chạm tăm bông đã được thấm nước khử trùng vào, cảm giác châm chích đau đớn nhanh chóng lan ra, nhưng sắc mặt anh từ đầu đến cuối vẫn không đổi sắc, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu lại một cái. Anh ấy không cảm thấy đau, anh không cảm thấy đau càng không có tư cách để đau. Ánh sáng ấm áp từ ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng, nhưng bao phủ toàn thân anh cũng chỉ có sự cô đơn cùng tịch mịch. Yên tĩnh tràn ngập không gian. Không biết đã qua bao lâu, Hạ Cảnh Tây mặc áo sơ mi lại, đứng dậy đi đến trước cửa phòng ngủ, ánh sáng mờ nhạt mơ hồ phát ra từ khe cửa. "Tang Nhược." Anh thì thầm gọi tên cô. Không có tiếng trả lời. U ám xẹt qua nơi đáy mắt anh, Hạ Cảnh Tây đứng chờ một lúc, cuối cùng cũng không ngăn được một cỗ khát vọng với nhớ nhung mãnh liệt kia, anh đưa tay lên nhẹ nhàng xoay nắm cửa thăm dò. Cửa mở ra. Mí mắt và ngón tay Hạ Cảnh Tây đều khẽ run lên, anh nhẹ nhàng bước vào, hô hấp cũng thả nhẹ. Cô ngủ thiếp đi, mặt áp vào gối, lộ ra khuôn mặt còn lại, có vài sợi tóc dán nơi mặt, ngủ rất an tĩnh, tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng. [Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn] Động tác Hạ Cảnh Tây nhẹ nhàng di chuyển ngồi xuống mép giường, ánh mắt tham luyến nhìn cô chăm chú. Anh đưa tay ra và cẩn thận từng chút một thay cô vuốt tóc cô sang một bên. Tóc của cô nhỏ mỏng và mềm mại, nhưng không thể sánh với sự non mềm của da thịt cô. Lúc đầu ngón tay chạm vào má cô, động tác Hạ Cảnh Tây dừng lại, không nỡ động, lại càng không muốn dời. Nhưng anh nhanh chóng thu tay về, đem nhiệt kế bên cạnh đo nhiệt độ cho cô, phát hiện không phải là sốt cao, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, trái tim bị treo lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng chậm rãi rơi xuống. Nhưng trong một chớp mắt tiếp theo, như một gáo nước lạnh tạt vào tim anh. —— Cô không chạm vào kẹo sữa. Hạ Cảnh Tây im lặng. Anh lại quay đầu nhìn về phía cô một lần nữa, dục niệm muốn ôm cô vào lòng bỗng nhiên trào dâng, từng tế bào tựa hồ cũng đang kêu gào, đôi môi mỏng dần mím chặt, tiết tấu hơi thở cũng thay đổi. Tóm lại vẫn là không nhịn được, càng là không muốn nhịn nữa, anh lên giường, cánh tay cẩn thận từng li từng tí, thậm chí có chút cứng đờ ôm lấy cô từ phía sau. Hơi thở thuộc về cô lập tức quấn quanh trên chóp mũi anh. Cách một lớp chăn mỏng anh và cô thân mật dán vào nhau, tràn ngập trái tim là sự thỏa mãn đã mất từ ​​lâu, những nỗi nhớ nhung da diết vào mỗi buổi tối đêm khuya kia giờ phút này cũng nhận được một chút cứu rỗi ngắn ngủi. Hơi thở thoáng nặng nề, nhịp tim hiếm khi cuồng loạn, Hạ Cảnh Tây nhìn cô thật sâu. Một lúc sau, anh mới chống người, đôi môi mỏng in lên tóc cô. "Ngủ ngon." Một giọng nói khàn khàn trầm thấp phát ra từ đôi môi mỏng. Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại. Những bận rộn mệt mỏi giống như không một tiếng động tan biến hết. Chỉ ôm một lúc thôi, anh tự nhủ với mình. Một chút thôi là đủ. [Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn] * Ngày hôm sau. Tang Nhược tỉnh dậy trong sự yên tĩnh, lông mi khẽ vỗ, cô theo thói quen đưa tay ra chặn đôi mắt lại. Không ngờ, tay cô thế mà không cử động được. Nhịp tim chợt hụt một nhịp, cô từ từ mở mắt ra. Trong tầm mắt rõ ràng là bàn tay của một người đàn ông đang nắm lấy tay trái của cô, nó được vững vàng bao bọc trong lòng bàn tay anh, thân mật không kẽ hở. Hô hấp Tang Nhược bỗng chốc ngưng trệ. Trong giây tiếp theo, nhịp tim của cô từ đập hụt một nhịp trở thành đập dữ dội không thể kiểm soát được, có một luồng lạnh lẽo xông ra từ trong cơ thể cô. Cô cố gắng hết sức để kiềm chế và nghiêng đầu đưa mắt nhìn ____ Bất chợt một gương mặt không xa lạ gì đập vào mắt cô. Hạ Cảnh Tây. Khoảng cách giữa cô và anh gần như không có kẽ hở, anh ôm cô vào lòng, vùi cằm sâu vào trong cổ cô, có một tầng râu lởm chởm nhô lên. Có lẽ là do anh ngủ say, nên gương mặt tuấn tú lạnh lẽo cứng rắn chưng từng biến hoá giờ phút này lại có chút ôn hoà, cũng không có lãnh đạm cùng xa cách như ngày thường. Hơi thở thở ra, một luồng khí nóng thuộc về anh phun lên da thịt cô. Cơ thể Tang Nhược cứng lại từng chút một, luồng lạnh lẽo kia âm thầm lan ra toàn thân cô, không thể kiểm soát được, cơn mê vừa tỉnh lại hoàn toàn biến mất, cô không muốn nhìn thấy anh. Tuy nhiên, cô vừa di chuyển đã bị anh ôm chặt hơn, bàn tay đang nắm lấy tay cô kia cũng lập tức dùng thêm một chút lực, cường thế không cho cô thoát ra. Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn cứ nhắm mắt không có tỉnh, giống như là... một phản xạ có điều kiện. Gương mặt nhỏ nhắn của Tang Nhược hiện lên một tầng lạnh lẽo. Cô cúi đầu dứt khoát đẩy tay anh ra, nhưng sức nắm của anh rất chặt, sức lực của cô dần dần tăng lên, cô cũng không quan tâm anh có tỉnh lại hay không. Hạ Cảnh Tây đã có một đoạn thời gian không có được một giấc ngủ đúng nghĩa, mấy ngày nay anh lại đi công tác ở nước ngoài, mỗi ngày chỉ ngủ được có ba, bốn tiếng, ban đầu vốn anh chỉ định ôm Tang Nhược một lúc thôi, nhưng không ngờ anh đã ngủ quên mất. Anh cảm thấy có gì đó nhúc nhích. Anh mở mắt trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hiếm khi mơ mơ màng màng, trong tầm mắt anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, chóp mũi lại ngửi được mùi hương thuộc về cô, trong lúc nhất thời Hạ Cảnh Tây sửng sờ. Tưởng rằng đang quay lại khoảng thời gian đã lâu trước kia, tưởng rằng cô đang làm loạn. Tâm niệm vừa động, anh buông tay đang cầm tay cô ra, theo thói quen càng giống như bản năng mà vuốt ve mặt cô, đôi môi mỏng liền muốn hôn lên mặt cô. "Tang Nhược..."