Đột nhiên nhịp tim đang đập điên cuồng của Hứa Lan Thanh liền lỗi nhịp. Hơi thở lành lạnh chỉ thuộc về mình anh bao trùm lấy cô, cho dù đang ở dưới nước, nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng mà bao quanh cô. Cơ hồ là trong cùng một tích tắc đó, cô gần như ôm chặt lấy anh theo bản năng, coi anh như một khúc gỗ nổi cứu mạng giống lúc sợ hãi trước đây. Thậm chí, phản ứng còn mạnh hơn trước, ôm càng thêm chặt. Đầu óc cô vẫn là một mớ hỗn độn chưa tỉnh táo, thứ duy nhất rõ ràng chính là người đang ôm cô lúc này đây, tựa như có giọng nói mách bảo rằng chỉ cần ôm lấy anh thì sẽ không phải chết. Úc Tùy cảm nhận được điều đó. Cơ thể run rẩy của cô đang tiếp xúc gần gũi với anh, sự mềm mại của cô, hương thơm thoang thoảng của cô, và cả sự sợ hãi của cô… Một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Hứa Lan Thanh không khỏi siết chặt, bàn tay còn lại đang giữ lấy má cô cũng thoáng dùng một chút sức, không chút do dự, anh cạy mở môi răng cô ra. “Hức.” Hứa Lan Thanh khẽ thút thít. Cô bị anh ghì lấy, nụ hôn cực nóng bỏng cứ thế cướp đi hơi thở của cô một cách mãnh liệt, đồng thời thô bạo thế mà… Xua tan sự sợ hãi kia. Không hiểu sao từ tận sâu trong trái tim cô lại tuôn trào ra thứ cảm giác an toàn như trước đây khi anh ôm eo cô, còn cả câu “Đừng sợ” anh nói, cảm giác này cứ lan tỏa từng chút một rồi chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô. Bất giác, cánh tay cô đã lại ôm chặt lấy anh. Nụ hôn bỗng trở nên hung hăng khó tả, như muốn nuốt chửng cô vào bụng. Úc Tùy không nhắm mắt, anh nhìn cô chăm chú thật sâu, nhìn cô đang nhắm tịt mắt lại, thấy cô không đẩy mình ra, thậm chí còn chủ động ôm chặt lấy anh, thần kinh căng thẳng, anh hôn rồi ôm cô, chỉ hận không thể hòa cô thành một thê với mình. Tiếng nước vốn bắn ra tung tóe vì Hứa Lan Thanh sợ hãi vùng vẫy từ từ lặng lẽ tan biến, dường như âm thanh duy nhất trong bể bơi rộng lớn này là của hai người hòa quyện vào nhau. Bốn phía ám muội. Không biết đã hôn bao lâu, cuối cùng cơ thể cứng ngắc của Hứa Lan Thanh cũng từng chút một trở lại bình thường, ngay khi cô sắp ngộp thở vì nụ hôn thì “Ào” một tiếng, Úc Tùy đã mang theo cô ngoi lên mặt nước. Khi nụ hôn kết thúc, trán anh chống lên trán cô. Theo bản năng muốn hít thở không khí trong lành, nhưng hơi thở nóng hổi của anh lại phả lên gương mặt ướt sũng của cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm phi thường: “Muốn nữa không?” Như thể có dòng điện xẹt qua, một loại cảm giác tê dại khác ngay lập tức xâm nhập khắp các lỗ chân lông của cô, và lan đến xương cốt tứ chi dọc theo các dây thần kinh mẫn cảm trong vòng một giây. Lồng ngực Hứa Lan Thanh không ngừng phập phồng, đầu ngón tay vô tình bấu vào bắp thịt rắn chắc của anh, ánh mắt khẽ run rẩy của cô sa vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Dần dần trấn tĩnh trở lại. Có muốn không…… Rõ ràng là một câu không rõ nghĩa, nhưng sự cám dỗ và cạm bẫy giống như đang hỏi cô có muốn tiếp tục nụ hôn này hay không, hoặc như là hỏi cô xem có muốn tiếp tục học bơi không. Sự hỗn loạn trong đầu cô không còn, nỗi sợ hãi cũng biến mất sạch, có điều hô hấp vẫn có phần rối loạn, Hứa Lan Thanh vô thức mím môi cố gắng kìm nén, cô dần trì hoãn. Ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn rơi vào khuôn mặt cô, nóng rẫy y như hơi thở của anh. Đầu ngón tay cuộn lại, hàng mi run lên, cô mở miệng: “Học.” Đôi mắt tối sầm đi hai phần, Úc Tùy nhìn cô chằm chằm: “Em còn sợ không?” Hứa Lan Thanh lắc đầu. “Tôi sẽ ở cạnh em.” Bàn tay đang ôm eo cô quay sang bao lấy bàn tay mềm mại của cô, Úc Tùy không nói thêm gì nữa. Hứa Lan Thanh nhìn anh, muốn từ chối nhưng chẳng hiểu sao lại không nói ra câu không cần đó được, cuối cùng chỉ đành để mặc cho anh ở bên cạnh xem cô bơi lội. Một lần nữa dạy cô lại từ đầu, nâng người, bảo vệ cô. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc lâu sau Hứa Lan Thanh lại muốn tự mình thử thêm một lần nữa, vì vậy nên muốn Úc Tùy buông cô ra, ai ngờ vừa quay đầu liền phát hiện Úc Tùy cũng không ở bên cạnh mình. Anh nửa dựa vào thành bể mà quan sát cô, chẳng biết anh đã lặng lẽ thả ra, không còn đỡ cô nữa từ lúc nào, thế mà cô cứ nghĩ mình vẫn đang bơi với sự giúp đỡ của anh. Cô thậm chí còn không cảm thấy gì. Ánh mắt anh nhìn cô với vẻ khích lệ. Sau khi dừng lại vài giây, Hứa Lan Thanh không tiếng động hít một hơi thật sâu, với kiến ​​thức rõ ràng của mình, một lần nữa duỗi tay chân ra, nhẹ nhàng khua chân… Bắt đầu bơi. Thật ra thì cơ thể của cô vẫn còn có chút căng thẳng, hiện tại đang ở ngay trong khu vực nước sâu, cô đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với cảm giác sợ hãi khi không thể hít thở, song cô bơi bao lâu rồi mà nó cũng không xuất hiện. Dần dần, cơ thể cô trở nên thả lỏng, trong không gian yên tĩnh khóe môi đã nhếch lên một đường vòng cung mà cô không nhận ra. Úc Tùy đã trông thấy. Khóe miệng không tự chủ được cũng nhếch lên theo thành một vòng cung nhẹ, anh nhìn cô từ từ buông lỏng mình ra, nhìn cô bơi càng thêm thoải mái, nhìn sự vui vẻ tràn ra từ giữa hai hàng lông mày càng ngày càng tươi tắn sinh động, ý cười nhàn nhạt cũng theo đó mà hiện ra trong đáy mắt anh. Đột nhiên, lông mày cô cau lại và cơ thể có vẻ hơi cứng đờ. Ý thức được điều gì đó, Úc Tùy nhanh chóng bơi đến bên cạnh cô, vòng tay ôm qua eo kéo cô ra khỏi bể bơi với tốc độ cực nhanh, ôm cô ngồi lên thang: “Đừng sợ.” Anh an ủi dỗ dành cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng, hỏi: “Bắp chân hay ngón chân bị chuột rút thế?” Dùng ngón tay bám vào lan can, Hứa Lan Thanh cắn cắn môi: “Ngón chân.” Úc Tùy biết rõ rồi thì lập tức dùng sức xoa bóp giúp cô đỡ hơn, đồng thời dặn dò cô gồng mạnh rồi lại thả lỏng ra sao, sau vài lần, anh cảm nhận được rõ rệt cơ thể cô không hề còn căng cứng nữa. “Không sao chứ? ”Anh ngẩng đầu lên và nhìn cô chăm chú. Hứa Lan Thanh nhúc nhích, định rút chân ra khỏi lòng bàn tay anh nhưng không được, cô nhìn lại ánh mắt sâu thẳm của anh, nhẹ đáp: “Không sao.” Dù ở trong nước, song lòng bàn tay của anh vẫn mang theo hơi nóng như muốn thiêu đốt làn da của cô. Lực mà những ngón tay cô bám vào lan can tăng lên trong vô thức, tuy nhiên, động tác không mạnh cũng không nhẹ của anh vẫn tiếp tục, lần nào cũng đều làm cô thấy thoải mái. “Để tôi giúp em xoa bóp.” Anh nói. Đúng là cô không thể từ chối. Buổi tối có gió nhẹ, ban nãy ở trong bể bơi nước ấm áp nên không có cảm giác gì, còn giờ đang ngồi trên cầu thang, nửa người trên ướt đẫm làm cô thoáng thấy lạnh. Bất thình lình, cơ thể Hứa Lan Thanh run lên, gần như là ngay trong nháy mắt tiếp theo, một chiếc khăn khô ráo và mềm mại đã choàng lên trên người cô, ngay lập tức cô được bao bọc bởi hơi ấm. Người đàn ông đang xoa bóp cho cô đã đứng thẳng trước mặt cô, hai tay quấn khăn giúp cô, và ở một khoảng cách rất gần hơi thở của anh lại bao trùm lấy cô. Anh chợt nắm chặt lấy một tay Hứa Lan Thanh, ngón tay anh xoa lên mu bàn tay, cô ngước mắt lên, cặp mắt của anh vẫn sâu thẳm tối đen không thấy đáy. Như ở trong tâm của cơn lốc, cuốn cô sa vào trầm luân. Úc Tùy chậm rãi cúi người lại gần: “Mai học tiếp nhé?” Ngón tay thon dài vuốt vuốt mái tóc xoăn ướt đẫm nước của cô, anh không cho cô cơ hội từ chối: “Học xong sớm thì sẽ có thể cùng bọn họ đi du lịch sớm hơn.” Khi lời nói của anh phát ra, hình ảnh anh và cô thân mật lại hiện về trong tâm trí cô một cách đặc biệt rõ ràng. Hàm răng bất giác cắn vào bên trong môi dưới, Hứa Lan Thanh cố gắng bình tĩnh nói: “Khỏi cần, tôi làm được.” Ngừng một chút, cô nói thêm, giọng nhỏ hơn một chút: “Cảm ơn.” Môi mỏng khẽ cong lên, Úc Tùy nhìn cô chăm chú thật sâu sắc: “Định cám ơn như thế nào đây?” Đột nhiên Hứa Lan Thanh nghĩ đến một lần kia khi đi mua sắm bị anh yêu cầu “Cảm tạ có thành ý”, và cả đêm qua ở trong điện thoại anh đã đòi cô gọi mình là chồng với anh trai Úc Tùy. Trong tiềm thức cơ thể cô muốn rút lui, nhưng như thể anh đã sớm biết trước vậy, một tay anh kịp thời giữ chặt eo của cô, còn tay kia thì vuốt ve má cô. Anh đến gần: “Hứa Lan Thanh.” Hứa Lan Thanh nín thở. “Anh…” “Tôi có thể dạy em bơi.” Úc Tùy ngắt lời cô, sau đó tỉnh bơ mà lại gần thêm chút nữa: “Cũng có thể cùng em giải quyết những việc khác.” Hứa Lan Thanh sững sờ. Cảnh ngày hôm đó anh đi theo cô đến thành phố Bắc và thấy cô gặp người đàn ông tên Bùi Diên tại quán cà phê hiện ra trong đầu, nhưng rõ ràng nhất là một màn cô vô tình chệch chân khi chuẩn bị bước lên xe của người đàn ông đó. Cô thong thả bá vai người đàn ông kia, rồi họ mỉm cười nói gì đó với nhau. Ham muốn tùy ý chiếm hữu, có một số cảm xúc bắt đầu chộn rộn, bao gồm cả dục vọng muốn bắt nạt, Úc Tùy kiềm chế, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt một lúc. Hứa Lan Thanh vốn thông minh, bỗng cô liền nhận thức được điều gì đó, và rất nhanh ngay sau đó, giọng nói có hơi nặng nề của anh đã xác nhận suy đoán mà cô vừa đưa ra là đúng… “Tôi là chồng của em, là người em có thể tin tưởng mà dựa vào. Bất kể là học bơi hay trở về thành phố Bắc để xử lý mọi việc, tôi hy vọng người duy nhất em có thể nghĩ đến chính là tôi. Tôi cũng có thể ở bên cạnh em.” Lòng bàn tay anh khẽ vuốt ve gò má của cô, sự mạnh mẽ đan xen vào trong từng chữ: “Nhớ kỹ chưa?” Trái tim run rẩy. Ngón tay bám trên lan can lại nắm chặt, một loạt cảm giác khó có thể hình dung khẽ trào ra, Hứa Lan Thanh cố đáp lại một cách bình tĩnh hết sức: “Tôi…” Ánh mắt anh nóng dần lên, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô vậy mà không thể nói ra lời từ chối lần nữa, và câu nói đầu tiên kia của anh cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô một cách kỳ lạ. Nhịp tim đập mơ hồ có chút nhanh dần lên, lông mi khẽ chớp một phen, cô muốn quay mặt đi. “Um…” Môi của anh phủ lên, dịu dàng tựa nước mà xoay vần miết nhẹ. “Gọi một tiếng chồng hay anh trai Úc Tùy đi nào.” Giọng anh mơ hồ có hơi khàn khàn, hơi thở ám muội mà quấn lấy cô: “Coi như lời cảm ơn của em.” Quả nhiên. Trong đầu Hứa Lan Thanh có ý nghĩ như vậy trước tiên, cố gắng tránh né trong vô thức, nhưng anh không cho cô cơ hội, và một giọng nói càng quyến rũ hơn lại lập tức truyền vào tai cô… “Hứa Lan Thanh, tôi là chồng của em.” Đó dường như là một lời nhắc nhở mạnh mẽ, và càng như muốn làm cho lời nói này để lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng cô. Ngón tay Hứa Lan Thanh càng siết chặt hơn, nhưng cô vẫn không đáp lại. Úc Tùy nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên vẻ u ám, anh kiềm chế rồi lại kiềm chế những cái… cảm xúc đó, hôn cô thêm nhẹ nhàng hơn, hai đôi môi cọ sát vào nhau, bàn tay đang ôm eo cô cũng không khỏi dao động. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở hòa vào âm thanh họ thân mật. Từ lần đầu tiên hôn anh, Hứa Lan Thanh đã biết người này khi hôn có thể khiêu khích người khác đến mức nào, mà anh lại biết rõ từng điểm nhạy cảm của cô. Hình như cô không phải là đối thủ của anh trong mảng hôn hít này, chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, hô hấp của cô đã lại bị anh cướp đoạt, cô bị anh hôn đến mức cơ thể chẳng còn chút sức lực. Anh vẫn còn ngọt nhạt lừa gạt cô: “Cho anh nhé?” Có lẽ là tại ánh trăng rọi xuống đêm nay quá đỗi êm dịu khiến người ta dễ xúc động, hoặc có thể do anh quá giỏi mê hoặc lòng người, hay có khi là vì hình ảnh anh vẫn luôn dịu dàng bầu bạn với cô hiện trong đầu ngày càng rõ ràng… Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc, Hứa Lan Thanh có vẻ ngẩn ngơ hiếm thấy, đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm lấy và đáp lại nụ hôn của anh. Chỉ trong tích tắc, nụ hôn dần trở nên mãnh liệt hơn… Ánh trăng mê người, cảnh xuân chọc người. * Đêm khuya. Hứa Lan Thanh mệt đến mức vốn tưởng chừng sẽ ngủ say đến rạng sáng, nhưng không ngờ vừa mới ngủ chẳng được bao lâu liền tỉnh giấc, rốt cuộc cũng không ngủ nổi nữa. Hơi thở nam tính mát rượi ở bên cạnh rất mạnh mẽ, cô quay đầu lại, thoáng cái liền trông thấy được khuôn mặt đang say ngủ của Úc Tùy, đã không còn vẻ thờ ơ xa cách của trước đây, giờ phút này chỉ có sự bình thản. Tay anh ôm chặt lấy cô. Cô ngắm anh. Một lúc lâu sau, bàn tay không bị giam cầm của cô nhẹ nhàng nâng lên, đợi đến khi hoàn hồn lại thì đầu ngón tay của cô đã sắp chạm vào mặt anh, tim nhảy dựng lên một phát, cuối cùng, cô thu lại mấy ngón tay của mình. Mãi sau đấy cô mới lại gỡ cánh tay anh ra một cách cẩn thận, thoát khỏi vòng tay của anh rồi khẽ khàng bước xuống giường. Không mang giày, cô đi chân trần trực tiếp rời khỏi phòng ngủ và vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một chai rượu hoa đào với chiếc ly đế cao mà hôm nay cô mua vì thấy đẹp, rót cho mình một ly nhỏ. Ly rượu khẽ lắc lư, chất lỏng màu hồng phớt cũng theo đó mà sóng sánh, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập, Hứa Lan Thanh ngửa đầu nhấp một ngụm, vị ngọt dịu có chút say, thật giống như đêm nay của cô vậy. Sau khi uống cạn một ly, cô lấy ngón tay ấn vào giữa hai hàng lông mày. Như chợt nghĩ ra điều gì, cô nhấc điện thoại lên bật WeChat đang ở chế độ yên lặng, sau khi đọc qua hàng chục tin nhắn, cô gõ nhẹ vào màn hình và trả lời: 【Được. 】 * Ngày hôm sau. Sau ba ngày bận rộn đồng thời cũng cảm thấy phiền muộn suốt ba ngày, tối hôm qua hình như quan hệ giữa hai người thật vất vả đã có chút ít thay đổi, tâm trạng không tốt tiêu tan đi hết, Úc Tùy hiếm khi có được giấc ngủ sâu như thế, đến thời điểm của đồng hồ sinh học cũng không tỉnh dậy. Khi tỉnh ngủ, anh vô thức vươn tay ra định ôm cái người kế bên. Trống trơn. Anh nhanh chóng mở to mắt ra, hơi liếc sang bên, đúng là không có dấu hiệu của cô ở bên cạnh. Úc Tùy ngồi dậy, giọng nói đặc trưng của riêng anh lúc sáng sớm khàn khàn gợi cảm: “Hứa Lan Thanh?” Không ai đáp lại. Hai hàng lông mày nhíu lại, anh nhấc chăn ra và rời khỏi giường không chút do dự. Lát sau, gương mặt tuấn tú của Úc Tùy vô cùng tối tăm…. _____ Cô không còn ở đây.