- Trần trưởng lão, đừng trách lão phu không có nhắc nhở ngươi. Giang Trần kia được rất nhiều đồ vật, khẳng định sớm đi ra ngoài.

Tham Lang trưởng lão cười hắc hắc.

Nói xong, cũng mang theo người của Tam Tinh Tông đi.

Trần trưởng lão nghiêm mặt, nhìn mọi người rời đi, bên cạnh hắn Tịch Trưởng Lão đi tới:

- Trần huynh...

- Đừng vội, chúng ta rời đi nơi này trước.

Trần trưởng lão khoát tay, mang theo đội ngũ của Thánh Kiếm Cung hóa thành độn quang, tiêu thất ở chỗ cũ.

Thánh Kiếm Cung tiêu thất không lâu, người của Đại Thánh Đường lại xuất hiện lần nữa.

- Hạng Can trưởng lão, tại sao chúng ta lại tới nơi này?

Một trưởng lão của Đại Thánh Đường hỏi.

Hạng Can trưởng lão nhàn nhạt cười nói:

- Chúng ta có thiên địa thệ ước hạn chế, người của Thánh Kiếm Cung không có hạn chế. Nếu như Thánh Kiếm Cung đắc thủ, chúng ta lại ra tay với Thánh Kiếm Cung, cũng không vi phạm thiên địa thệ ước a?

Những người khác nghe vậy, đều khẽ giật mình, không thể không bội phục Hạng Can trưởng lão đa mưu túc trí, gừng càng già càng cay.

Đội ngũ của Tiêu Dao Tông rời đi không bao lâu, Vô Khí trưởng lão đi lên phía trước nói:

- Vô Ngân đạo huynh, ta xem Đại Thánh Đường cùng Tam Tinh Tông kia, e rằng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tuy bọn họ chịu ước thúc, thế nhưng chỉ cần nhìn chằm chằm Thánh Kiếm Cung. Chỉ cần Thánh Kiếm Cung đắc thủ, bọn họ liền có cơ hội hạ thủ.

- Tiêu Dao Tông chúng ta...

Nếu như đổi lại vài ngày trước, Vô Ngân trưởng lão căn bản không cần nhắc nhở, những cái này đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Bất quá lúc này, hắn lại hứng thú hết thời, cười nhạt một tiếng:

- Vô Khí, ngươi có phát hiện, những ngày này, tâm tư của chúng ta gần như toàn bộ phí ở trên người người này, lại thủy chung không làm gì được hắn hay không. Mà lần này, hắn lại giả heo ăn thịt hổ, tính kế tất cả mọi người vào.

- Vậy thì như thế nào? Chẳng qua là hắn may mắn mà thôi.

- May mắn?

Vô Ngân trưởng lão đạm mạc cười cười.

- Trong thế giới cường giả, một lần có thể là may mắn, hai lần ba lần, liền tuyệt đối không phải may mắn. Ta có thể cam đoan, Thánh Kiếm Cung tuyệt đối không làm gì được Giang Trần. Nếu như bọn họ không cảm thấy đủ, thậm chí còn khả năng thiệt thòi!

- Đi thôi, vũng nước đục này, Tiêu Dao Tông chúng ta không nhúng vào.

Tuy lòng dạ của Vô Ngân trưởng lão rất sâu, là một lão hồ ly triệt để, nhưng không có mất đi lý trí, ngược lại có thể xem xét thời thế.

Hắn ở trên người Giang Trần, thấy được một loại tiềm lực đáng sợ, một loại tiềm lực nhìn không thấu. Lấy ánh mắt lão hồ ly của hắn, Giang Trần tuyệt đối không phải những người của Vạn Tượng Cương Vực có thể chèn ép, đợi một thời gian, kẻ này nhất định đại phóng dị sắc. Cùng người như vậy kết thù kết oán, trừ khi ngươi có thể đương trường giết chết hắn, bằng không hậu họa khôn lường.

Vô Ngân trưởng lão xem xét thời thế, cảm thấy nếu như Tiêu Dao Tông mượn cơ hội lúc trước cùng Giang Trần xóa bỏ ân oán, vậy không cần phải tiếp tục kết thù. Bằng không, đợi kẻ này lớn lên, Tiêu Dao Tông sẽ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh. Thực tế đã chứng minh, trẻ tuổi của Tiêu Dao Tông, bất kể là Vệ Khánh, hay Vệ Hạnh Nhi, dù cho hiện tại thực lực võ đạo vượt xa Giang Trần, cũng không làm gì được kẻ này.

Tuy Tiêu Dao Tông còn có mấy tuổi trẻ hậu bối thiên tài, nhưng so với Giang Trần, luôn khuyết thiếu một loại khí chất, một loại khí chất thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa.

Không thể không nói, lúc trước Giang Trần thông qua sự tình giải dược tính kế, làm cho người mang thù như Vô Ngân trưởng lão, cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, dừng cương trước bờ vực, buông tha cho tiếp tục kết thù với Giang Trần.

Không phải Vô Ngân trưởng lão rộng lượng, mà là hắn từ những chi tiết này, thấy được tiềm chất cùng lực lượng trên người Giang Trần, cơ hồ là cùng thế hệ ai cũng không thể sánh vai.
Cho nên, cho dù Vô Ngân trưởng lão đoán được Vệ Khánh có khả năng chết ở trong tay Giang Trần, hắn cũng không muốn nói.

Thứ nhất Vệ Khánh không phải dòng chính của Vô Ngân trưởng lão hắn, thứ hai Vệ Khánh này tuy phú xuất chúng, nhưng trời sinh tính ngả ngớn, khó thành đại khí. Vì chuyện của hắn gây lên phong ba, hiển nhiên không cần.

Sau khi người của Tiêu Dao Tông rời đi, tâm tư người của Tam Tinh Tông lại như Đại Thánh Đường, bọn họ cũng định làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.

Trong một rừng rậm, Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão ngắt vài đạo thủ quyết, trong miệng thổi ra vài tiếng huyết sáo. Không bao lâu, bốn phía liền bay tới mấy con hồ điệp lục sắc, mỗi hồ điệp vũ dực hơi mỏng, giống như hai thanh kiếm, tạo hình có chút cổ quái.

- Kiếm Điệp?

Uông Hàn nhìn thấy hồ điệp này, trong mắt toát ra hào quang. Hắn nghe nói Thánh Kiếm Cung có một loại hồ điệp thần kỳ, có thể dùng như tai mắt sai sử, cực kỳ trân quý khó nuôi dưỡng. Hắn từ trước đến nay chỉ nghe qua, lại không thấy tận mắt.

Mấy hồ điệp kia ngừng lại ở trên cánh tay của Trần trưởng lão, cũng không biết Trần trưởng lão thông qua biện pháp gì câu thông, chỉ một lúc sau, trên mặt Trần trưởng lão liền lộ ra vẻ vui thích:

- Người của Đan Can Cung rời đi, thế nhưng có một người lưu lại. Thông qua Kiếm Điệp miêu tả, hẳn là Giang Trần! Tiểu tử này, vậy mà một mình hành động!

Tịch Trưởng Lão kia nghe vậy cũng đại hỉ:

- Nói vậy, tiểu tử này không có rời đi?

Trong mắt Uông Hàn đột nhiên bùng lên sát ý, tràn ngập sát cơ lạnh thấu xương:

- Chưa có chạy? Thật tốt quá. Này thật sự là không muốn chết, sẽ không chết.

- Nếu như tiểu tử này không đi, lần này bất kể như thế nào, cũng phải chém giết hắn!

Trần trưởng lão gật gật đầu:

- Tịch Trưởng Lão, ngươi dẫn theo đội ngũ rời đi. Ta lưu lại.

Tịch Trưởng Lão khẽ giật mình:

- Vì cái gì?

Uông Hàn lại càng nóng nảy:

- Trần trưởng lão, Giang Trần kia nhục ta quá đáng, ta không giết hắn, xấu hổ và giận dữ trong nội tâm khó bình! Bọn họ trở về, ta tuyệt không trở về!

Sắc mặt của Trần trưởng lão phát lạnh:

- Như thế nào? Ngươi muốn cãi lời của bổn tọa?

Trần trưởng lão dù gì cũng là cường giả Địa Thánh, uy thế kinh người, uy áp vừa ra, những người khác đều biến sắc.

Tịch Trưởng Lão vội nói:

- Trần huynh bớt giận, bớt giận.

- Hừ! Ngươi cho rằng ta không muốn mang các ngươi đi? Chỉ bất quá nếu như tiểu tử này hành động một mình, nhiều người ngược lại dễ dàng bị hắn phát giác. Hơn nữa, các ngươi cho rằng Hạng Can, Vô Ngân cùng Tham Lang sẽ đơn giản rời đi?

Tịch Trưởng Lão ngạc nhiên biến sắc:

- Có ý tứ gì?

Trong mắt Trần trưởng lão lấp lánh hàn quang, giọng căm hận nói:

- Nếu như bổn tọa đoán không sai, bọn họ nhất định đang nghĩ biện pháp truy tung chúng ta. Bởi vì cái gọi là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.

Tịch Trưởng Lão nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, lập tức minh bạch ý tứ của Trần trưởng lão.

- Bọn họ có thiên địa thệ ước ước thúc, không thể ra tay với người của Đan Can Cung. Thế nhưng mà chúng ta không có ước thúc. Cho nên, dưới cái nhìn của bọn họ, chúng ta là mục tiêu cuối cùng. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt Giang Trần, đoạt lại những linh dược đỉnh cấp kia, bọn họ nhất định sẽ nhảy ra!

Trần trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, tuy hắn có thể đoán được, nhưng vô pháp cải biến. Cùng ba tông môn kia cứng đối cứng, chỉ có thể lưỡng bại câu thương.

Biện pháp tốt nhất là giả bộ như không biết, âm thầm thoát khỏi, đắc thủ, lập tức bỏ chạy. Chỉ cần rời Huyễn Ba Sơn, bọn họ sẽ không có biện pháp công khai hạ thủ.

Chỉ bất quá, thời gian chỉ còn lại hai ngày, mặc kệ có mưu đồ gì, đều phải nắm chặt thời gian.

Tịch Trưởng Lão hiểu ra, gật gật đầu, nói với những người khác:

- Việc này đích xác không nên nhiều người, chúng ta phụ trách dẫn người tam tông khác đi, để cho Trần trưởng lão một mình truy sát Giang Trần là được.

Nếu như Tịch Trưởng Lão cũng mở miệng, dù Uông Hàn không tình nguyện, cũng không có biện pháp chống đối hai trưởng lão.

- Trần trưởng lão, bắt được Giang Trần này, thay ta róc hắn vài miếng thịt!

Ngữ khí của Uông Hàn tràn ngập oán độc.

Trần trưởng lão đạm mạc cười cười:

- Đi thôi, Giang Trần này nhục Thánh Kiếm Cung ta quá đáng, rơi vào trong tay lão phu, hắn muốn thống thống khoái khoái chết, đó là nằm mơ!

Thấy Tịch Trưởng Lão nhìn mình, Trần trưởng lão biết tâm tư của hắn, truyền âm an ủi:

- Yên tâm, Giang Trần đạt được nhiều Thiên cấp linh dược như vậy, nếu như cướp đoạt trở về, tự có ngươi một phần.

Tịch Trưởng Lão nghe hắn cam đoan như vậy, gật gật đầu:

- Hảo, ta mang người dẫn tông môn khác đi. Ngươi một đường cẩn thận, đề phòng tiểu súc sinh kia phản công.

Khóe miệng của Trần trưởng lão tràn ra một tia lành lạnh. Hắn đường đường là cường giả Địa Thánh, truy sát một Nguyên cảnh ngũ trọng, nếu để cho hắn phản công, vậy mình thật là không cần lăn lộn!

- Tách ra đi!

Trần trưởng lão nói xong, thấp giọng rít vài tiếng, mấy Kiếm Điệp như ẩn như hiện kia ở phía trước dẫn đường. Hiển nhiên, Kiếm Điệp vô cùng thông linh, sớm truy tung đến hướng đi của Giang Trần. Mà những người khác, thì dưới sự dẫn dắt của Trần trưởng lão, thay đổi vị trí đi ra phía ngoài.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, người của Đại Thánh Đường lại lần nữa xuất hiện ở nơi đây, Hạng Can trưởng lão dò xét một lát, một trưởng lão Thánh Lang nhất tộc ngửi một hồi, sắc mặt mười phần ngưng trọng.

- Hạng Can đạo huynh, Thánh Kiếm Cung này hẳn là đoán được chúng ta sẽ truy tung bọn họ, nên làm mười phần bí mật. Bọn họ hẳn là dừng lại ở chỗ này, ẩn nấp khí tức, hiển nhiên là tránh né chúng ta.

Người trưởng lão này, là Thánh Lang nhất tộc Trí trưởng lão. Thánh Lang nhất tộc, năng lực truy tung rất mạnh.

- Còn có manh mối không?

- Ừ, có một chút manh mối, bọn họ chơi không ít Chướng Nhãn pháp, bất quá hẳn là đi ra phía ngoài.

Trí trưởng lão lão nói.

- Đi, đi theo bọn họ!

Hạng Can trưởng lão vung tay lên, hạ lệnh. Vừa dứt lời, Hạng Can trưởng lão bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, lại nói:

- Các ngươi đi trước, lão phu đi làm chút chuyện.

Nói xong, thân ảnh của Hạng Can trưởng lão nhoáng một cái, bay thẳng đến phía tây. Không bao lâu, thân hình của hắn xuất hiện. Chỗ kia, đội ngũ của Tam Tinh Tông vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn Hạng Can trưởng lão bỗng nhiên xuất hiện.

Mục quang của Hạng Can trưởng lão lạnh lùng, nhìn chằm chằm người của Tam Tinh Tông:

- Lão phu cảnh cáo một lần, không nên đi theo. Như nếu có lần sau, đừng trách lão phu không khách khí!Thực lực của Hạng Can trưởng lão siêu cường, so với Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão còn mạnh hơn rất nhiều.

Còn có Đại Thánh Đường xưa nay uy thế dọa người, cho nên hắn uy hiếp, tuy trên dưới Tam Tinh Tông xấu hổ, lại không phản bác được. Thật sự là bọn hắn muốn truy tung Thánh Kiếm Cung, cho nên chỉ có thể đi theo Đại Thánh Đường, chờ mong kiếm một chén canh.

- Ha ha, Hạng Can lão ca, có phải hiểu lầm hay không?

Tham Lang trưởng lão cười cười.

- Chúng ta chỉ là chạy đi mà thôi.

Hạng Can trưởng lão cười lạnh nói:

- Ngươi không cần giảo biện, lão phu cũng không có hứng thú khua môi múa mép với ngươi. Nhớ kỹ, chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Bằng không, các ngươi cũng không cần đi ra.

Uy hiếp, bá đạo, trực tiếp. Nói xong, mục quang của Hạng Can trưởng lão lạnh lùng quét một vòng, nghênh ngang rời đi, lưu lại người của Tam Tinh Tông hai mặt nhìn nhau.

Sắc mặt của Tham Lang trưởng lão xanh mét, nhìn nhìn thân ảnh Hạng Can trưởng lão rời đi, tuy hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì. Tài nghệ không bằng người, chỉ có thể nhịn.

- Lão thất phu này, thực cuồng!

Chúc Phi Dương oán hận nói.

- Cuối cùng có một ngày, hắn sẽ cuồng không nổi.

Tham Lang trưởng lão hít một hơi thật sâu:

- Mà thôi, lão gia hỏa này vô cùng bá đạo, so với Thánh Tượng nhất tộc tộc trưởng còn bá đạo hơn. Nếu quả thật theo sau, phiền toái còn nhiều, đi thôi! Đấu không lại Đại Thánh Đường, việc này cũng chỉ có thể buông tha.

Dù sao thời gian chỉ còn lại hai ngày, không nói trước có thể tìm được người của Đan Can Cung hay không, cho dù tìm được, lấy thực lực của Thánh Kiếm Cung, có thể nuốt trôi Đan Can Cung hay không cũng là vấn đề. Hơn nữa, người của Đan Can Cung được nhiều chỗ tốt như vậy, khẳng định đã sớm rời đi.

Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, Tham Lang trưởng lão vẫn quyết định buông tha. Giang Trần một đường lượn quanh, lại bố trí Phệ Kim Thử làm cơ sở ngầm, bỗng nhiên bước chân dừng lại, nhận được mấy tin tức giám thị đến từ Phệ Kim Thử.

- Lục Đại tông môn, quả nhiên đều có thần thông a. Nếu không phải ta cẩn thận, lưu lại Phệ Kim Thử giám sát ven đường, ngược lại có khả năng bị bọn họ tính kế.

Giang Trần âm thầm buồn cười, đối với Lục Đại tông môn của Vạn Tượng Cương Vực lục đục, lại nhận thức càng thêm sâu sắc. Bất quá, hắn chẳng những không có mất hứng, ngược lại âm thầm mừng rỡ, từ những tin tức mà Phệ Kim Thử truyền đến, ít nhất tông môn khác không có khả năng đoàn kết một chỗ, đối phó Đan Can Cung. Chỉ cần không dẫn Đan Can Cung vào trong lốc xoáy, Giang Trần liền không có nỗi lo về sau.

Bất quá rất nhanh, Phệ Kim Thử ở ven đường liền không ngừng phản hồi tin tức qua.

Giang Trần hơi có chút giật mình:

- Bình thường ngược lại là đánh giá thấp Thánh Kiếm Cung này, không nghĩ tới Trần trưởng lão tinh thông tính kế như thế. Vậy mà dụng kế dẫn người của Đại Thánh Đường đi, hắn một thân một mình tới truy sát ta?

Không thể không thừa nhận, lúc trước mình là đánh giá thấp Thánh Kiếm Cung. Hắn cảm thấy Thánh Kiếm Cung đều là một đám gia hỏa mắt cao hơn đầu, đầu óc lại tương đối đơn giản.

Hiện giờ nhìn xem Trần trưởng lão này, Giang Trần phát hiện, ý nghĩ của mình quá ngây thơ rồi.

Những lão gia hỏa của Lục Đại tông môn kia, không có một cái nào là Thiện Nam Tín Nữ.

Đại Thánh Đường Hạng Can trưởng lão cùng Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão, đánh đều là chủ ý trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nghĩ đến bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.

Ngược lại là Tiêu Dao Tông, lần này đã có kinh nghiệm, Vô Ngân trưởng lão dứt khoát rời đi.

Như thế để cho Giang Trần cảm thấy hơi có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn tưởng rằng, Thánh Kiếm Cung cùng Tiêu Dao Tông hẳn là người tích cực đối phó hắn nhất.

Nhìn điệu bộ này, chẳng lẽ Tiêu Dao Tông thật muốn giảng hòa?