Như Cửu Dương Thiên Tông, tự nhiên là Nhất phẩm tông môn. Phàm là Nhất phẩm tông môn, danh tự đều có một chữ "Thiên", đại biểu cho địa vị cao quý của bọn hắn.

Về phần bốn đại tông môn của liên minh 16 nước, Giang Trần nhìn một chút, ở trong phẩm cấp tông môn, có lẽ xem như thế lực Thất phẩm, ở trong đại phẩm cấp, là Hạ phẩm không thể nghi ngờ.

Giang Trần nhìn đến đây, không khỏi có chút than thở.

Cửu Dương Thiên Tông là Nhất phẩm tông môn, vừa ý Thất phẩm tông môn Bảo Thụ Tông, Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, vậy khẳng định là nguyện nhất định phải có.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng có chút lý giải, vì sao Tả Lam kia ngạo mạn, bá đạo như vậy.

Đến từ Nhất phẩm tông môn, dù chỉ là một Tứ cấp sứ giả, nhưng ở trong phạm vi liên minh 16 nước, hoàn toàn chính xác có tư cách đi ngang.

Dù sao, theo như lẽ thường mà nói, ở loại địa phương nhỏ như liên minh 16 nước này, ai có thể ngăn cản Nhất phẩm tông môn? Nhất phẩm tông môn hắt hơi một cái, cũng đủ phá hủy Thất phẩm tông môn.

Giang Trần nhẹ nhàng khép sách lại, cười khổ nói:

- Cửu Dương Thiên Tông gia đại nghiệp đại, vậy mà để ý liên minh 16 nước, cũng không biết khẩu vị của bọn họ lớn, hay là đầu óc bị cửa kẹp. Nhất phẩm tông môn khi dễ Thất phẩm tông môn, thấy thế nào cũng rất buồn cười a.

Hoàng Nhi mỉm cười:

- Tám thế lực lớn của Thượng Bát Vực, lẫn nhau cạnh tranh, đều rất điên cuồng. Thế lực của bọn hắn, đều hận không thể kéo dài đến từng nơi hẻo lánh của Thần Uyên Đại Lục. Dùng Cửu Dương Thiên Tông làm thí dụ, bọn hắn muốn thu liên minh 16 nước thành một phân đà của bọn hắn. Mà loại phân đà này, dùng ta đoán chừng, Cửu Dương Thiên Tông chí ít có hơn 3000, hơn nữa phân bố ở các nơi hẻo lánh của Thần Uyên Đại Lục.

3000 phân đà.

Giang Trần nghe được con số này, cũng cười khổ không thôi. Nhiều phân đà như vậy, thật sự có ý nghĩa sao?

Dùng lịch duyệt kiếp trước của Giang Trần, hắn biết rõ, một thế lực cường đại, cũng không phải lãnh thổ quốc gia của ngươi lớn bao nhiêu, địa bàn rộng bao nhiêu, mà là thế lực của ngươi, phải chăng có tinh thần hỏa chủng, phải chăng có lực lượng truyền thừa cường đại, để cho mỗi người đều quay chung quanh lực lượng truyền thừa kia chuyển động, toàn bộ sinh tử ký thác vào lực lượng truyền thừa. Thế lực như vậy, mới có thể cường đại vĩnh hằng.

Mù quáng khuếch trương thế lực, khuếch trương địa bàn, tuy biểu hiện ra không thể nghi ngờ là tăng cường thực lực, nhưng loại thực lực trên giấy này, ở thời khắc mấu chốt căn bản không được việc.

Nếu như hạch tâm tông môn suy sụp, địa bàn nhiều hơn nữa cũng là phù vân, tan đàn xẻ nghé.

- Cao tầng của Cửu Dương Thiên Tông, hoặc là tên điên, hoặc là cuồng nhân. Đừng nói 3000 phân đà, dù ba vạn phân đà, nếu không thể để cho người cam tâm tình nguyện thần phục, cái kia đều là phù vân.

Giang Trần lắc đầu than nhẹ, hắn cũng biết, so với Cửu Dương Thiên Tông, Bảo Thụ Tông thật sự là quá nhỏ bé.

Ở trước mặt Nhất phẩm tông môn như Cửu Dương Thiên Tông, dù Bảo Thụ Tông lại đoàn kết, không khuất phục, cũng không có khả năng ngăn cản được Cửu Dương Thiên Tông.

Hiện tại phảixem Cửu Dương Thiên Tông vì cái phân đà này, đến cùng cam lòng đầu nhập bao nhiêu.

Hoàng Nhi ngược lại hơi quái lạ, nghe Giang Trần nói, nếu đổi lại là người khác, Hoàng Nhi nhất định cho là hắn nói bốc phét, ra vẻ cao thâm.

Nhưng mà Giang Trần nói, hết thảy lại có vẻ tự nhiên như vậy, là chân chính trải qua suy nghĩ sâu xa, mà không phải ăn nói lung tung.

- Lấy kiến thức của Giang công tử, nếu Thuấn lão nghe được, chắc chắn sẽ coi là tri âm. Quả thật, ở thế giới này, thế lực cường đại chính thức, không phải loại tông môn ngang ngược càn rỡ, xúc tu trải rộng khắp nơi, mà là những lực lượng ẩn mà không ra kia. Một khi những thế lực này xuất động, Nhật Nguyệt biến sắc, Sơn Hà nghiền nát, thậm chí trật tự sụp đổ. . .

- Ân? Ý tứ của Hoàng Nhi cô nương, là Cửu Dương Thiên Tông này, mặc dù là Nhất phẩm tông môn, nhưng còn không phải thế lực mạnh nhất của Thần Uyên Đại Lục?

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, khẽ gật đầu.

Bất quá, nàng lại không có giải thích thêm cái gì. Không phải nàng rụt rè, cũng không phải ra vẻ cao thâm. Mà là không muốn nói quá nhiều, ảnh hưởng đạo tâm của Giang Trần.

Chỉ là, Giang Trần rất hiếu kỳ, thuần túy chỉ là hiếu kỳ đối với thế giới này, về phần nó mạnh bao nhiêu, Giang Trần thật đúng là không quá để ý.

Bởi vì, thế lực cường thịnh hơn nữa, cũng chỉ là một vị diện mà thôi. Vị diện, cuối cùng là dưới Chư Thiên.

- Giang công tử cũng không cần sầu lo, thiên tài giống như ngươi, chỉ là bởi vì chế ngự ở liên minh 16 nước, bằng không mà nói, dùng thiên phú của ngươi, nếu như sinh ra ở Thượng Bát Vực, thì đã sớm danh chấn thiên hạ. Bất quá, vấn đề xuất thân, ảnh hưởng chỉ là giai đoạn trước, võ đạo chi lộ dài dằng dặc, dùng thiên phú của công tử, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi theo. Trở thành nhân vật chúa tể Thần Uyên Đại Lục.

Hoàng Nhi cũng lo lắng tâm tình của Giang Trần chịu ảnh hưởng, lời nói này, nửa là tán dương, nửa là cổ vũ.

Giang Trần tiêu sái cười cười:

- Hoàng Nhi cô nương không cần phải lo lắng ta, Giang mỗ chưa từng vì xuất thân mà phiền não. Hơn nữa, ta rất nhận đồng câu nói kia của Hoàng Nhi tiểu thư, xuất thân cho tới bây giờ không là vấn đề, võ đạo chi lộ dài dằng dặc, người trước chạy, chưa hẳn có thể chạy đến cuối cùng.

Gặp thái độ của Giang Trần rộng rãi như vậy, Hoàng Nhi cũng vui vẻ. Nàng vốn lo lắng ảnh hưởng đạo tâm của Giang Trần, hôm nay xem ra, ngược lại là mình quá lo lắng.

Đang lúc nói chuyện, ngoài sân nhỏ, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Câu Ngọc.

- Hoàng Nhi muội muội, Thiếu chủ nhà ta có ở đây không? Thiên Diệp lão tổ và Trọng Lâu lão tổ tìm hắn.

- Là Câu Ngọc tỷ tỷ.

Hoàng Nhi vươn người đứng dậy, đi tới mở cửa, kéo tay Câu Ngọc vào.

- Thiếu chủ.

Giang Trần cười cởi mở:

- Ngươi và Hoàng Nhi cô nương ngồi một chút, ta đi xem lão tổ triệu hoán có chuyện gì quan trọng.

Hoàng Nhi mỉm cười, nhìn bóng lưng Giang Trần ly khai, trên mặt treo mỉm cười thản nhiên.

Câu Ngọc cười hì hì:

- Hoàng Nhi muội muội, nhìn Thiếu chủ nhà ta như vậy, có phải nhìn trúng hắn hay không?

Hai nữ hài tử này ở chung lâu như vậy, tuy tính cách hoàn toàn bất đồng, nhưng lại cực kỳ hòa hợp.

Câu Ngọc hào phóng mạnh mẽ, lôi lệ phong hành. Dám yêu dám hận, ngôn ngữ trực tiếp.

Mà Hoàng Nhi thoải mái, khéo hiểu lòng người, cho người một loại cảm giác như tắm gió xuân.

Nghe Câu Ngọc trêu ghẹo như vậy, Hoàng Nhi chỉ nhẹ nhàng cười cười, lông mi thật dài nhẹ nhàng nhảy lên vài cái, trong con ngươi giống như thu thủy, lại không một chút tạp chất, không giận dỗi, không phiền muộn, cũng không ảo não.

- Câu Ngọc tỷ tỷ, Thiếu chủ nhà của ngươi không phải vật trong ao, nghĩ đến, lúc này liên minh 16 nước, tất nhiên đã có vô số thiếu nữ si mê hắn, chẳng lẽ ngươi còn muốn Thiếu chủ nhà của ngươi thêm một phần phiền não nữa sao?

Ngữ khí của Hoàng Nhi nhẹ nhõm, mang theo vài phần vui đùa, nhưng lại xảo diệu bỏ qua lời nói của Câu Ngọc.

Câu Ngọc nghe vậy, cũng nhẹ nhàng thở dài:

- Thiếu nữ thà khác, ta không biết. Nhưng quan môn đệ tử của Trọng Lâu lão tổ là Đan Phi, lại đối với Thiếu chủ nhà ta tình thâm ý trọng. Chỉ là, những ngày này, không biết nàng đi nơi nào, vậy mà không thấy bóng dáng.

Câu Ngọc và Đan Phi ở Giang phủ từng có ngôn ngữ giao phong, bất quá, Câu Ngọc biết Đan Phi không có ác ý gì, đối với Đan Phi ngược lại không có chán ghét.

Trên thực tế, lúc trước Câu Ngọc thổ lộ với Giang Trần, ái mộ thưởng thức cố nhiên là có, nhưng càng nhiều nữa vẫn là xuất phát từ báo ân, cùng ước định lúc Tiềm Long thi hội.

Những ngày này, Câu Ngọc tỉnh táo lại, nàng rất rõ ràng địa vị của mình. Biết rõ mình và Giang Trần chênh lệch rất lớn.

Bình tĩnh mà xem xét, mặc kệ từ phương diện nào, mình cũng không phải giai ngẫu của Giang Trần.

Cho nên, Câu Ngọc hôm nay, phương diện tình yêu đã phai nhạt, càng nhiều nữa, là coi Giang Trần là thân nhân chiếu cố.

Nàng đối với Giang Trần, thật sự rất bội phục.

Nam nhân bình thường, dù không thích nàng, nhưng sau khi nàng chủ động thổ lộ, làm sao có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy, không chiếm tiện nghi của nàng rồi nói sau?

Giang Trần lại không làm như vậy, không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không có ăn rồi bỏ.

Cái này để cho Câu Ngọc đối với Giang Trần càng thêm kính trọng, càng thêm quan tâm.

Mà Giang Trần, hiển nhiên cũng cảm nhận được Câu Ngọc quan tâm, cho nên hết sức chiếu cố nàng, ngay cả bảo vật như Xan Hà Thanh Quả cũng ban cho nàng.

Phải biết rằng, dù là thiên tài của Bảo Thụ Tông, cũng không có tư cách nhúng chàm.

Nghe danh tự Đan Phi, Hoàng Nhi chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói cái gì, mà nói với Câu Ngọc:

- Câu Ngọc tỷ tỷ, những ngày này ta vừa tài bồi một ít trà mới, mời ngươi thưởng thức a.

Hai nữ tử cười cười nói nói, đi vào trong sảnh.

Giang Trần đi tới chỗ Thiên Diệp lão tổ, hai lão tổ đã đợi rất lâu.

- Bái kiến nhị vị lão tổ.

- Giang Trần, đến, ngồi bên này.

Diệp Trọng Lâu vỗ vỗ chỗ ngồi bên người, mời Giang Trần.

Ở đây ngoại trừ nhị vị lão tổ, thì không có người khác. Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của Giang Trần bây giờ, đã vượt qua tông chủ Tạ Thiên Thụ cùng Thái Thượng trưởng lão Thiết Long.

Giang Trần ngồi xuống, lại hỏi:

- Nhị vị lão tổ vội vã triệu kiến, là có chuyện quan trọng a?

- Ngươi trước xem cái này một chút.

Bàn tay của Thiên Diệp lão tổ phất nhẹ, một đạo Truyền Âm Phù rơi vào lòng bàn tay.

Đây là một Truyền Âm Phù nội dung tương đối nhiều, Giang Trần đọc xong, nhíu mày:

- Vạn Tượng Cương Vực, Đan Càn Cung?

- Đúng vậy. Đan Càn Cung, ở Vạn Tượng Cương Vực xem như tồn tại đỉnh tiêm.

Diệp Trọng Lâu gật đầu.

Truyền Âm Phù này, chính là Đan Càn Cung truyền đến, nói bọn hắn đã phái sứ giả tới Bảo Thụ Tông, ước chừng một ngày sau có thể đến.

Truyền Âm Phù này cũng mơ hồ nói, Đan Càn Cung có ý kết minh, cũng hứa hẹn trợ giúp Bảo Thụ Tông đối phó Cửu Dương Thiên Tông áp bách.

Hơn nữa, Đan Càn Cung tuyệt đối sẽ không chiếm đoạt Bảo Thụ Tông, có thể giữ lại Bảo Thụ Tông truyền thừa vĩnh viễn. Yêu cầu của bọn hắn chỉ có một, là cùng sở hữu thiên tài Giang Trần.

Thiên Diệp lão tổ cười khổ nói:

- Không thể tưởng được, danh tiếng của Giang Trần ngươi, trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà đã rơi vào Vạn Tượng Cương Vực. Ngay cả Đan Càn Cung, cũng thèm chảy nước miếng với ngươi. Giang Trần, ngươi phải biết, ta và Trọng Lâu hiền đệ xoắn xuýt đến cỡ nào a?

Giang Trần tự nhiên lý giải, Bảo Thụ Tông có Giang Trần hắn, cùng không có Giang Trần hắn, đó là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Từ thái độ của hai lão tổ đối với hắn, liền có thể thấy được, bọn hắn sớm đã coi Giang Trần là hi vọng của Bảo Thụ Tông.

Cho nên, Đan Càn Cung yêu cầu cộng hưởng hắn, yêu cầu như vậy, hai lão tổ không xoắn xuýt mới lạ.

Một phương diện, bọn hắn khát vọng Đan Càn Cung hỗ trợ.

Một phương diện khác, là cái giá này lại quá lớn. Vạn nhất cùng Đan Càn Cung sở hữu Giang Trần, Giang Trần đi Đan Càn Cung, cả hai so sánh, Bảo Thụ Tông có ưu thế gì đáng nói? Có thể lưu được Giang Trần sao?

Đã khát vọng cùng Đan Càn Cung kết minh, lại lo lắng mất đi Giang Trần, cho nên xoắn xuýt.

Nhưng Giang Trần lại nhíu mày:

- Đan Càn Cung chỉ là thế lực đỉnh tiêm của Vạn Tượng Cương Vực, Cửu Dương Thiên Tông kia, nghe nói là một trong tám thế lực lớn đến từ Thượng Bát Vực. Đan Càn Cung, thật sự có thực lực đối kháng Cửu Dương Thiên Tông sao?

Đan Càn Cung với tư cách tông môn đỉnh tiêm của Vạn Tượng Cương Vực, hẳn là Ngũ phẩm tông môn, nhiều lắm thì Tứ phẩm tông môn.

Vạn Tượng Cương Vực là một trong ba mươi hai Hạ Vực, tông môn mạnh nhất Hạ Vực, chỉ là Tam phẩm tông môn. Nhưng trong Vạn Tượng Cương Vực, lại không có thế lực Tam phẩm.

Mà Cửu Dương Thiên Tông, lại là Nhất phẩm tông môn.

Giang Trần nghĩ không ra, Đan Càn Cung này có năng lượng gì đối kháng Cửu Dương Thiên Tông? Sẽ không phải đến lừa bịp Bảo Thụ Tông, ý định kiếm chỗ tốt chứ?

Nếu như đánh chủ ý Giang Trần hắn còn khá tốt, dù sao Giang Trần là người trưởng thành, biết rõ phân biệt. Nhưng nếu như đánh chủ ý Xan Hà Bảo Thụ, vậy thì khó mà nói rồi.

Diệp Trọng Lâu lại nói:

- Một Đan Càn Cung, nhất định là không dám đối kháng Cửu Dương Thiên Tông. Bất quá, sau lưng Đan Càn Cung, cũng có chỗ dựa. Thế lực khắp nơi, rắc rối khó gỡ, bất luận thế lực nào, đều khó có khả năng chỉ lo thân mình. Như bốn đại tông môn của liên minh 16 nước, sở dĩ có thể an ổn, là vì tất cả mọi người khinh thường nơi này, đối với bốn đại tông môn không có hứng thú, bởi vì địa phương này bị mọi người coi là thâm sơn cùng cốc, tùy thời sẽ biến thành hoang man chi địa. Chính bởi vì tất cả mọi người không nhìn trúng, bốn đại tông môn mới có thể an ổn qua lâu như vậy. Hôm nay, Tử Dương Tông dẫn sói vào nhà, bị Cửu Dương Thiên Tông theo dõi, đối với liên minh 16 nước mà nói, tuyệt đối là tai hoạ ngập đầu. Dùng lão phu nghiên cứu địa thế cùng lịch sử của liên minh 16 nước, Cửu Dương Thiên Tông tuyệt đối không phải vừa ý bốn đại tông môn, mà coi liên minh 16 nước như một căn cứ, một nơi bố cục mà thôi.

- Bố cục? Chỉ giáo cho?

Giang Trần sững sờ.

Diệp Trọng Lâu thở dài:

- Đây chỉ là phỏng đoán của ta, trên thực tế, liên minh 16 nước ngoại trừ ta, không có người suy diễn ra chuyện này. Lão phu một mực chú ý vận mệnh của liên minh 16 nước. Trải qua rất nhiều điển tịch, hiểu rõ rất nhiều điển cố, nên biết nhiều bí mật của liên minh 16 nước chúng ta, được ra một kết luận, là liên minh 16 nước, vốn là lưu đày chi địa, là hoang man chi địa, là khu vực biên giới phong ấn Thượng Cổ Ma tộc. Vì cái gì ở Vạn Tượng Cương Vực, 16 quốc một mực không được coi trọng? Vì cái gì Vạn Tượng Cương Vực, ở trong ba mươi hai Hạ Vực, địa vị đồng dạng không cao? Nguyên nhân chỉ có một, nơi này, đã từng là cấm địa Nhân tộc, là chiến trường của Nhân tộc và Cổ Ma tộc.

Diệp Trọng Lâu nói, long trời lở đất, làm cho Thiên Diệp lão tổ quá sợ hãi.