- Phụ thân!

Phía sau Khổng Tước Thánh Sơn, một thiếu nữ thanh lệ, nhanh chóng đánh tới Giang Trần. Đúng là kết tinh giữa Giang Trần và Đan Phi, Niệm nhi.

Từ biệt nhiều năm như vậy, Niệm nhi lại lớn thêm không ít, hôm nay đã là cô nương duyên dáng yêu kiều rồi. Sôi nổi như một chú nai con, thân thể nhẹ nhàng, khuôn mặt búp bê, mặt mày tầm đó, lờ mờ có vài phần phong thái của Giang Trần.

Chứng kiến con gái, khí khái hào hùng của Giang Trần, lập tức hóa thành nhi nữ tình trường.

Đối với con gái, trong nội tâm Giang Trần vẫn luôn rất áy náy.

- Niệm nhi, ngươi lại cao lớn, trưởng thành rồi.

Giang Trần thổn thức vô hạn, con gái phát triển, hắn cơ hồ một mực bỏ qua a.

Trong nháy mắt, con gái đã trưởng thành rồi.

Tuy thế giới võ đạo không giống thế tục, nhưng mà bỏ lỡ giai đoạn lúc nhỏ của con gái, Giang Trần cũng cảm thấy rất tiếc nuối.

Chứng kiến trong ánh mắt Giang Trần tràn ngập nhu hòa, Niệm nhi phảng phất có thể cảm ứng được yêu thương của phụ thân, hai tay bưng lấy khuôn mặt phụ thân:

- Phụ thân, mụ mụ nói ngươi khổ cực, ngươi là nam nhân cực khổ nhất, cũng là nam nhân vĩ đại nhất trên thế giới, phải không?

Trong nội tâm Giang Trần đau xót.

Vĩ đại sao?

Đối với con gái mà nói, mình làm cha, phải chăng vĩ đại, thật đúng là khó nói.

- Niệm nhi, trong nháy mắt ngươi đã lớn như vậy rồi, phụ thân một mực không có làm bạn bên cạnh ngươi, ngươi có oán hận không?

Vành mắt của Niệm nhi đỏ hồng, nhưng vẫn kéo căng không cho nước mắt rơi xuống, nhẹ nhàng lắc cái đầu nhỏ:

- Niệm nhi không oán hận, Niệm nhi biết rõ mụ mụ nói không sai, phụ thân là phụ thân vĩ đại nhất. Phụ thân lòng mang thiên hạ, vì chúng sinh bôn tẩu. Nếu như phụ thân chỉ lo cho gia đình nhỏ của chúng ta, sẽ không có thiên hạ này...

Giang Trần kinh ngạc, con gái mới bao lớn, những đạo lý kia, nàng có thể thông thấu sao?

- Hì hì, là mụ mụ dạy ta nói như vậy. Kỳ thật, Niệm nhi vẫn nghĩ, nếu phụ thân có thời gian, có thể chơi cùng ta thì tốt biết bao.

Trong nội tâm Giang Trần đau xót, đang muốn mở miệng, chợt nghe đằng sau truyền đến tiếng bước chân. Tuy cách rất nhiều năm, nhưng Giang Trần vẫn nghe ra được, đây là tiếng bước chân của muội muội Từ Thanh Tuyền.

- Thanh Tuyền, xuất hiện đi.

Nghe được thanh âm của Giang Trần, con ngươi tinh sáng của Niệm nhi cũng vui vẻ:

- Cô cô, là ngươi tới sao?

Những năm này, cảm tình của Niệm nhi cùng Từ Thanh Tuyền lại phi thường tốt, cô chất hai người ở Khổng Tước Thánh Sơn cơ hồ là như hình với bóng.

Hai người tuổi không kém nhiều, ở trong thế giới võ đạo, chút chênh lệch ấy, là cùng tỷ muội không có bao nhiêu khác nhau.

- Tiểu nha đầu, đã biết rõ ngươi nhất định sẽ đến quấn quít lấy cha ngươi.

Tuy Từ Thanh Tuyền quát khẽ, nhưng trong giọng nói lại lộ ra cưng chiều nồng đậm.

- Phụ thân, những ngày này phụ thân không ở bên người Niệm nhi, cô cô đều cùng Niệm nhi, mang theo Niệm nhi. Ta theo cô cô học được rất nhiều bổn sự.

Niệm nhi đối với Từ Thanh Tuyền, hiển nhiên là không muốn xa rời, dắt lấy cánh tay của Từ Thanh Tuyền, líu ríu giống như chim sơn ca.

Giang Trần mỉm cười:

- Thanh Tuyền, vất vả muội rồi.

- Ta từ nhỏ cũng không có phụ thân ở bên người lớn lên, biết rõ trong lòng Niệm nhi nghĩ cái gì. Cho nên, rút chút thời gian ở bên nàng, cũng coi như một phần tâm ý của ta.

Từ Thanh Tuyền vuốt ve cái đầu nhỏ của Niệm nhi, ánh mắt thập phần nhu hòa.

- Những năm này, còn có tin tức Nhị ca của ngươi không?

Giang Trần hỏi.

Từ Thanh Tuyền ảm đạm lắc đầu:

- Tất cả thế lực lớn ở Nhân loại cương vực, đều có bố cáo tìm người của chúng ta, nghành liên lạc của các thế lực lớn, chúng ta đều có liên hệ, ủy thác bọn hắn tìm người. Nhưng Nhân loại cương vực lớn như vậy, biển người mênh mông, căn bản xa ngút ngàn dặm không tin tức.

- Ta ở Vạn Uyên đảo, cũng ngựa không dừng vó, bốn phía bôn ba, cũng không có tin tức gì.

Giang Trần than nhẹ, bất quá, hắn lại cường điệu nói.

- Ta tin tưởng, ba huynh đệ tỷ muội chúng ta, người hiền đều có Thiên Tướng. Nhị ca của ngươi nhất định sẽ bình an vô sự. Chỉ có điều, hiện tại hắn còn chưa có xuất hiện mà thôi.

Không biết vì cái gì, tuy Giang Trần chưa thấy qua đệ đệ kia, nhưng bản năng hắn có một loại trực giác, cảm thấy tuy vận mệnh của đệ đệ bi thảm, nhưng nhất định là một người có phúc duyên.

Dù sao, đồng thời sinh đôi, bát tự và khí vận cùng Từ Thanh Tuyền không kém bao nhiêu, tạo hóa phúc duyên của hai người, có lẽ không kém quá nhiều.

- Ca, nơi đây không có người ngoài, ngươi nói Ma kiếp bộc phát, Nhân loại cương vực chúng ta, thật có thể may mắn thoát khỏi sao?

Từ Thanh Tuyền có chút lo lắng hỏi thăm.

Vấn đề này, Giang Trần lại không chần chờ, mà nghiêm mặt nói:

- Nhất định có thể. Thanh Tuyền, những năm này ta đi Vạn Uyên đảo mấy lần, làm như vậy là vì cái gì? Chính là vì trọng khải trận pháp, vì cho Nhân loại cương vực một bình chướng tự nhiên.

- Trận pháp kia, ngươi có bao nhiêu nắm chắc trọng khải?

Từ Thanh Tuyền rốt cuộc là muội muội nhà mình, cho nên nói cũng rất trực tiếp, không có quanh co lòng vòng.

- Chín thành trở lên.

Giang Trần cũng không ăn nói lung tung, chuyện này, hắn cũng ở sâu trong nội tâm suy diễn qua rất nhiều lần, hắn bảo đảm có chín thành nắm chắc trở lên.

- Được rồi, dù trọng khải trận pháp kia, chẳng lẽ Ma tộc sẽ không có cách nào phá vỡ trận pháp sao?

Từ Thanh Tuyền lại hỏi.

- Trận pháp rất mạnh, nhưng muốn nói hoàn toàn không có cách nào phá vỡ, lại không thực tế. Bất quá ta cảm thấy Ma tộc sẽ không chọn phá trận. Một, phá trận tiêu hao quá lớn, thời gian cùng thành phẩm đều tiêu hao không nổi. Thứ hai, Ma tộc bất luận nhất mạch nào, đều không có năng lực một mình phá trận, các mạch tầm đó, muốn đồng tâm hiệp lực, lại không quá sự thật. Cho nên, bọn hắn không chọn phá trận. Bọn hắn sẽ đem mục tiêu công kích phóng tới cương vực khác. Nhân loại cương vực chúng ta, sẽ có thời gian chuẩn bị nguyên vẹn. Nhưng muốn nói trăm phần trăm an toàn, ai cũng không dám cam đoan. Ít nhất, Ma kiếp lần này, Nhân loại cương vực sẽ không trở thành đối tượng đứng mũi chịu sào, cũng sẽ không thành chủ chiến trường nữa!

Làm chủ chiến trường, cái kia là phi thường thảm thiết.

Thời đại Thượng Cổ, cũng bởi vì Nhân loại cương vực thành chủ chiến trường, mới có thể thảm như vậy, mới có thể hi sinh lớn như vậy. Bao nhiêu thế lực, bao nhiêu tông môn, sau trận chiến ấy, triệt để diệt sạch, đạo thống không thể lưu truyền tới nay.

Từ Thanh Tuyền từ chỗ Giang Trần, đã nhận được đáp án xác thực, trong đôi mắt đẹp dịu dàng, cũng nhiều thêm vài phần sáng rọi.

- Ca, lúc trước ta làm muội muội, một mực không phục ngươi. Nhưng mà hiện tại, ta muốn nói, ngươi là người Từ Thanh Tuyền ta bội phục nhất. Ta dùng ca ca ngươi mà tự hào.

- Niệm nhi cũng dùng phụ thân tự hào a.

Niệm nhi ở một bên chen miệng nói.

Giang Trần cười ha ha:

- Có thể làm cho Thanh Tuyền Thánh Nữ phục ta làm huynh trưởng, cũng không dễ dàng a.

Từ Thanh Tuyền chăm chú nhìn Giang Trần:

- Ca, ngươi một mực đều sáng tạo kỳ tích, đối mặt Ma kiếp, muội muội hi vọng ngươi dẫn đầu Nhân loại cương vực, lại sáng tạo kỳ tích, một kỳ tích vô tiền khoáng hậu!

Huynh muội tầm đó, không cần hứa hẹn, một ánh mắt, một động tác, liền có thể biểu đạt hết thảy.

Giang Trần nhìn con gái, nhìn muội muội, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến hết thảy thân nhân. Trong nội tâm càng kiên định chủ ý, nhất định phải vì Nhân loại cương vực bố trí tốt bình chướng tự nhiên kia, ngăn Ma kiếp ở bên ngoài Nhân loại cương vực. Nhất định phải mau chóng khởi động Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận!