Hắn không cho Đại Thánh Chủ, không cho ai khác, lại cho Tử Xa Mân.

Tử Xa Mân ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, được cho là nhân vật cự đầu, nhưng mà luận địa vị, hiển nhiên không bằng ba Đại Thánh Chủ. Giang Trần lại hết lần này tới lần khác cho hắn Thần cách.

Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Giang Trần cũng tinh tường, Tử Xa Mân mới là người hắn đáng giá tín nhiệm nhất.

Cũng không phải Vĩnh Hằng Thánh Tổ ghen ghét, cũng chưa nói tới oán hận. Hắn chỉ là có chút hối hận, hối hận lúc trước thái độ đối với Giang Trần, vẫn không đủ thẳng thắn thành khẩn, không đủ dụng tâm.

Lúc ấy hắn rất thưởng thức Giang Trần, nhưng loại thưởng thức này, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chứa tính chất lợi dụng lẫn nhau. Hiện tại xem ra, không có dụng tâm, không để cho Giang Trần sinh ra lòng trung thành với Vĩnh Hằng Thánh Địa, đây thật là Vĩnh Hằng Thánh Địa bọn hắn thất sách a.

Nghĩ tới đây, Vĩnh Hằng Thánh Tổ cũng buồn vô cớ.

Sau một lát, Vĩnh Hằng Thánh Tổ hít sâu thoáng một phát, ánh mắt chân thành mà nhìn Tử Xa Mân:

- Tử Xa trưởng lão, có lẽ qua một hai năm, ta phải xưng ngươi là Tử Xa lão đệ rồi. Ngươi vì Vĩnh Hằng Thánh Địa làm hết thảy, lão phu cũng nhìn ở trong mắt. Không thể không thừa nhận, ngươi là một trong số ít người vì Vĩnh Hằng Thánh Địa dụng tâm làm việc. Ngươi vì Thánh địa đào móc Giang Trần, cư công chí vĩ. Chỉ tiếc, Thánh Địa không có đem cống hiến của ngươi, phát huy lớn nhất hóa.

Tử Xa Mân lại nói:

- Thánh Địa cũng coi như phát huy không tệ a? Giang Trần ở trong trận chiến với Quang Độ lão nhân, không phải công cao chí vĩ sao? Cũng giúp Thánh Địa chúng ta đoạt được vị trí Minh chủ. Đây đã vượt khỏi Thánh Địa chờ mong đối với hắn a?

Vĩnh Hằng Thánh Tổ thở dài:

- Lão phu nói hiển nhiên không phải ý tứ này, ý tứ của lão phu là, Thánh Địa chúng ta cuối cùng không thể để cho Giang Trần có cảm giác như là nhà. Hiện tại hắn làm, chỉ là vì đạo nghĩa, mà không có quá nhiều tình hương khói. Ngẫm lại Giang Trần che chở Đan Càn Cung, Lưu Ly Vương Thành, đó là một loại tình cảm che chở gia viên, che chở thân nhân a.

Tử Xa Mân im lặng không nói, trong nội tâm có chút phàn nàn. Lúc trước hắn đưa Giang Trần đến Vĩnh Hằng Thánh Địa, mọi người ngay cả hắn cũng chỉ trích không ít.

Thời điểm Giang Trần nhập môn, căn bản không có cho đãi ngộ của thiên tài đỉnh cấp, bị khảo hạch, bị khiêu khích,… tài nguyên cũng không có hoàn toàn mở ra cho hắn, thậm chí còn thường có hiện tượng cò kè mặc cả. Thậm chí về sau Giang Trần muốn cùng Hạ Hầu Tông tranh đoạt Yến Thanh Hoàng, mới đầu Thánh Địa cũng không có bày tỏ thái độ, sẽ toàn lực ủng hộ hắn. Thẳng về sau Giang Trần biểu hiện xuất chúng, Thánh Địa lại mất bò mới lo làm chuồng, chính thức ủng hộ Giang Trần.

Đối đãi với thiên tài như vậy, thì làm sao có thể để cho hắn coi Thánh Địa là gia viên? Điều này hiển nhiên không thực tế.

Bất quá những lời này, Tử Xa Mân lại không có nói ra.

Bây giờ nói những chuyện này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Sự thật đã như thế. Thực lực của Giang Trần bây giờ, cho dù là độc lập đối mặt mười Đại Thánh Địa, cũng có lực chiến một trận.

Chớ nói chi là xem sắc mặt của Vĩnh Hằng Thánh Địa rồi.

Có thể ở trên đạo nghĩa làm được như hắn, đã đủ thấy Giang Trần làm người. Còn hy vọng xa vời Giang Trần đối xử như người nhà, điều này sao có thể?

Vĩnh Hằng Thánh Tổ ngược lại có tự mình hiểu lấy:

- Ngàn sai vạn sai, đó là Ngoại Vực chiến trường sai. Nếu như lão phu không bị ràng buộc ở Ngoại Vực chiến trường, có thời gian quan sát kẻ này, sẽ có càng nhiều thời gian chú ý. Có lẽ có thể làm cho hắn càng quy tâm. Chẳng qua như hiện nay, cuối cùng cũng là không tệ.

- Vâng, so với Thánh Địa khác, chúng ta đã rất hạnh phúc rồi.

Tử Xa Mân cười nhạt nói.

- Ân, ngươi có thể được Giang Trần ưu ái, coi như là phúc duyên thâm hậu. Hảo hảo tu luyện, lão phu hi vọng Thánh Địa có thể sớm xuất hiện Thần đạo thứ hai!

Như thế là lời nói trong nội tâm.

- Thừa cát ngôn của lão tổ, thuộc hạ nhất định toàn lực ứng phó.

Tử Xa Mân tỏ thái độ.

...

Giang Trần ở Vĩnh Hằng Thánh Địa xử lý một ít sự tình, đồng thời gọi Bách Hoa Thánh Địa Thạch Huyền qua, giải trừ phong ấn của hắn.

- Thạch Huyền, năm đó ngươi khiến Vĩnh Hằng Thánh Địa ta chịu nhục, còn để cho một gã trưởng lão của Vĩnh Hằng Thánh Địa ta buồn bực sầu não mà chết. Trong khoảng thời gian này khổ sở, coi như chuộc tội. Hiện tại, mười Đại Thánh Địa kết thành đồng minh, lại để ngươi ở Vĩnh Hằng Thánh Địa cũng không thích hợp. Ta ở Bình Sa Đảo từng có giao thủ với Thạch Thanh Lộ, Thạch gia các ngươi, hoàn toàn chính xác nhân tài cao minh. Lúc này thả ngươi trở về, ngươi tự giải quyết cho tốt a.

Những năm này Thạch Huyền ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, cũng là qua rất bình thường, quan trọng nhất là trên tâm lý nhận lấy đả kích thật lớn.

Nguyên bản xuôi gió xuôi nước, bễ nghễ thiên hạ, dưới mắt không ai. Hôm nay biết rõ một núi còn có một núi cao, ngẫm lại trước kia mình vô tri, ngẫm lại mình cả đời sẽ không còn ngày nổi danh, tâm cảnh của hắn cũng không ngừng biến hóa.

Hôm nay, Giang Trần tuyên bố hắn tự do, hắn trong lúc nhất thời lại ngây ngẩn cả người.

- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không muốn đi?

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

Thạch Huyền như có thâm ý liếc nhìn Giang Trần, ôm quyền nói:

- Đều nói Giang Trần Thiếu chủ phong độ nhẹ nhàng, Thạch mỗ bại trong tay ngươi, cũng coi như không oan. Ngươi đã muốn cho ta tự do, Thạch mỗ tự nhiên không khách khí, cáo từ!

Bị giáo huấn lớn như vậy, phẩm tính của Thạch Huyền tất nhiên sẽ có chỗ thu liễm.

Đương nhiên, đến cùng Thạch Huyền này có thể thu liễm hay không, Giang Trần lại không quan tâm. Loại người này, nhất định không hình thành được uy hiếp đối với hắn.

Ngoại trừ Thạch Huyền ra, Giang Trần còn cần dàn xếp một số nhân mã.

Ở trong Bình Sa Đảo tuyển bạt, Giang Trần tuyển nhận một đám tôi tớ, nhóm người này, thân thế đều đáng tin, cùng Quang Độ lão nhân không có bất cứ quan hệ nào.

Những thứ này, có mấy cái, Giang Trần vẫn tương đối thưởng thức. Nếu như thời gian cho phép, những người này đều là nhân tài có thể đào tạo.

Chỉ tiếc, thế cục bây giờ gian nan, không có bao nhiêu thời gian lưu cho Giang Trần bồi dưỡng bọn hắn.

Nhưng mà đã tuyển nhận, Giang Trần tự nhiên sẽ không bỏ qua không quan tâm.

Những người này, tạm thời là không thể nào chuyển hóa thành sức chiến đấu. Tu vi của bọn hắn, còn chưa đủ để tham gia các loại chiến đấu quyết định chiến cuộc.

Ngược lại là mấy tu sĩ Thần đạo đầu nhập vào Giang Trần, kể cả Vu Công, Hứa Nhất Cố, Lam Thiên Hạo, cùng với bốn người lúc sau đầu hàng, tổng cộng là bảy tu sĩ Thần đạo.

Bảy người này, ngược lại là sức chiến đấu phi thường khả quan. Tương lai một đoạn thời gian rất dài, sẽ trở thành tay chân của Giang Trần.

Giang Trần biên chế bọn chúng thành một phân đội, đề bạt Lam Thiên Hạo thành đội trưởng, Vu Công làm phó đội trưởng, Hứa Nhất Cố là phó đội trưởng thứ hai.

Ngày hôm sau, Giang Trần dẫn đầu đội ngũ tư nhân, cưỡi Tinh Duyên Phi Thuyền, xuất phát về Nhân loại cương vực.

Chưa hết một ngày, liền đi tới Đông Diên đảo.

Đám người Lỗ Triệt đóng ở Đông Diên đảo, ngược lại là tận chức tận trách. Hiện tại chung quanh Đông Diên đảo, cơ bản đã bị bọn hắn chỉnh hợp không sai biệt lắm.

Hồi Xuân đảo vực, còn có Tam Tài đảo vực, trên cơ bản đã chỉnh hợp thành bền chắc như thép. Đây cũng là Giang Trần nguyện ý chứng kiến.

Về phần Lam Yên đảo vực, cách nơi này xa xôi, tay của Giang Trần cũng không có kéo dài như vậy. Lam Yên đảo vực kia nhất định là không có tiền đồ, kết quả nhất định sẽ bị mười Đại Thánh Địa chia cắt, Giang Trần lại không muốn tham dự. Hắn cũng không muốn lưu lại danh tiếng tướng ăn quá khó nhìn.