Trực giác của tên tu sĩ Hoàng Mi này vẫn luôn vô cùng linh hoạt.

Trước đó hắn đã phán đoán thế cục có khả năng xuất hiện biến hóa vi diệu, xuất hiện biến cố khiến cho bọn hắn không có cách nào điều khiển được.

Quả nhiên tất cả đều như dự đoán của hắn, những tu sĩ của thập đại thánh địa này rời khỏi Bình Sa đảo một cách khó hiểu, trong mấy hô hấp lại xông tới cửa ra vào vùng này.

Loại năng lực không thể tưởng tượng nội này triệt để phá vỡ nhận thức của hoàng Mi đối với tu sĩ thập đại thánh địa.

Loại thế cục liên hoàn đáng sợ này mà thập đại thánh địa cũng có thể nhẹ nhõm phá vỡ, nhẹ nhõm giết tới trước mặt bọn họ, điều này hiển nhiên đã vượt quá dự đoán của bọn họ.

Mà sự thực cũng chứng minh, sau khi chiến đấu một lát, đồng bạn bọn họ đã mất đi hai người, thậm chí ngay cả một chút chống cự cũng không có.

Nhìn tiết tấu công kích của đối phương, rõ ràng đã có dự mưu từ sớm.

Dưới loại tình huống này, những người như bọn họ, hiển nhiên đã không ngăn cản được thập đại thánh địa rời khỏi Bình Sa đảo. Nếu như muốn miễn cưỡng đi lên, đơn giản chính là châu chấu đá xe.

Tên tu sĩ gọi là Hoàng Mi này làm việc quyết đoán, kiên quyết. Chuyện đã không thể làm, vậy không cần phải lãng phí thời gian, đem tính mạng của mình mạo hiểm ở chỗ này.

Cho nên tên tu sĩ Hoàng Mi này vừa mới nói xong lập tức hóa thành một đạo quang mang, hướng ra ngoài chạy đi. Không ngờ lại không có một chút quyến luyến nào, cũng hoàn toàn không hỏi sống chết của những người khác.

Tên tu sĩ Hoàng Mi kia vốn chính là thủ lãnh trong đám người này, bất đắc dĩ những người khác không nghe lời hắn, lúc này mới có kết cục như hiện tại. Bị thập đại thánh địa nhẹ nhõm đột phá.

Nếu như những người này phàm có người chăm chú nghe lời Hoàng Mi hắn, nghe hắn sắp xếp, cẩn thận bố trí khắp nơi, nào sẽ bị đối phương đánh cho không kịp trở tay như vậy?

Chỉ là thiên hạ không có thuốc nào chữa hối hận.

Mấy tu sĩ thần đạo khác thấy thoáng cái hai gã đồng bạn thần đạo chết đi, mà thập đại lão tổ kia cũng giống như sinh long hoạt hổ, sức chiến đấu vô cùng tràn ngập.

Nhìn thấy đối thủ có ý chí chiến đấu hung mãnh như vậy, nhìn thấy cường giả thánh địa khí thế hung tàn như vậy, nhìn thấy trận pháp của bọn hắn bị phá thành từng mảnh nhỏ.

Phòng tuyến tâm lý của những tu sĩ này triệt để sụp đổ. Bọn họ biết rõ, trận chiến này, bọn họ đã không có bất kỳ hy vọng nào thủ hòa nữa.

- Hoàng Mi lão nhân dẫn đầu chạy trốn, cho dù hiện tại chúng ta có kiên trì chống lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào nữa. Tất cả nghe hiệu lệnh của ta, lui lại.

Hoàng Mi chạy trốn, chậu nước bẩn này đổ lên trên đầu hắn, mọi người cũng không có bất kỳ áp lực nafp. Dù sao lần thất bại này, chung quy cũng cần có người nhận trách nhiệm.

Hoàng Mi kia không chạy trốn còn tốt, một khi chạy trốn, ngày sau càng không có cách nào ăn ói.

Cho nên những tu sĩ còn lại này đều hận không thể đem tất cả sai sót đổ lên trên người Hoàng Mi kia.

Nhìn thấy những tu sĩ này tán loạn, tháo chạy bốn phía.

Những lão tổ thần đạo cũng cảm thấy giật mình vạn phần. Bọn họ tuyệt đối không ngờ, trận chiến ở cửa ra vòa này lại có thể thuận lợi như vậy.

Đúng như Giang Trần dự đoán, một khi có người chạy trốn, trận doanh của đối phương sẽ triệt để sụp đổ, sẽ thoáng cái bị phân liệt ra.

Nhìn thấy những tu sĩ kia chạy trốn ra bốn phương tám hướng.

Mối lo lắng trong lòng Giang Trần cũng triệt để biến mất. Theo thế cục mà phán đoán, bọn họ đã thực sự thành công.

Trên lưng thần thú Huyền Vũ phát ra từng tiếng hoan hô.

Mà thập đại lão tổ thì giống như chém rau dưa, đuổi tận giết tuyệt đám tu sĩ đang chạy tứ tán. Đuổi theo một thì diệt sát một, không có chút hạ thủ lưu tình nào.

Chiến đấu so với trong tưởng tượng của Giang Trần còn đơn giản hơn nhiều.

Chỉ không tới hai khắc cung, chiến đấu đã tới giai đoạn cuối cùng.

Mà thần thú Huyền Vũ thì mang theo tất cả mọi người hóa thành một đạo bạch quang lao ra khỏi lối ra bí cảnh Bình Sa đảo. Đi ra vùng hải vực mênh mông bên ngoài.

Hải vực bên ngoài vẫn như cũ, sóng êm biển lặng, biển toàn một màu xanh thẳm.

Trên mặt mọi người cũng xuất hiện nụ cười vui vẻ. Rốt cuộc cũng an toàn đi ra. Mà giờ phút này giống như bọn họ được tái sinh vậy.

Tu sĩ của thập đại thánh địa đều cười ha hả.

- Đi ra rồi. Ha ha.. Thực sự đi ra rồi.

Trong lúc nhất thời mọi người đều có cảm giác biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, sảng khoái không thôi. Trước đó thực sự bọn họ đã từng do dự qua, bàng hoàng qua, thậm chí là tuyệt vọng.

Thế nhưng khiến cho bọn họ không thể tưởng tượng được là quá trình đi ra lại thuận lợi như vậy. Không có trải qua bất luận chém giết gió tanh mưa máu gì.

Mà nhân vật mấu chốt mang tới tất cả chuyện này chính là Giang Trần.

- Ha ha, Giang Trần tiểu hữu, lại phải đa tạ ngươi lần nữa. Lần này ngươi tuyệt đối đã cứu vớt tính mạng của mọi người. Cứu vớt tương lai của thập đại thánh địa a.

- Sự thực chứng minh, Vĩnh Hằng thánh địa thực sự là lựa chọn tốt nhất cho vị trí minh chủ. Mà Giang Trần tiểu hữu không lâu sau này tất sẽ trở thành nhân vật đỉnh cao của Vạn Uyên đảo, điểm này tin rằng không có ai hoài nghi a?

Các loại lời nói ca tụng Giang Trần ùn ùn kéo tới.

Giang Trần không có quá coi trọng, đối với những lời ca ngợi nhàm chán này, hắn không có bao nhiêu hứng thú.

Cũng may hiện tại nguy cơ của Bình Sa đảo này đã triệt để được giải trừ.

Nhưng mà tâm tình của Giang Trần cũng không có bình tĩnh lại mà cất cao giọng nói:

- Chư vị, lần này chư vị có thể thoát ra là dựa vào mọi người đồng tâm hiệp lực, vượt qua khó khăn. Không phải là công lao của một mình ta. Nhưng mà chạy ra khỏi Bình Sa đảo cũng không có nghĩa là phiền toái chấm dứt.

- Ồ? XIn chỉ giáo cho.

- Đúng vậy a, chẳng lẽ còn có phiền toái gì sao?

Giang Trần mở miệng nói

- Có phải còn có phiền toái hya không, ta cũng không nói rõ. Vốn bằng vào trực giác của ta, bọn chúng bố trí nhân thủ ở Bình Sa đảo này, bố trí sương mù cũng tốt, bốn trí Thái Bạch Phân Quang Tụ hợp trận cũng tốt, mục tiêu là hạn chế chúng ta, tận lực tiêu hao chúng ta. Ta dám đánh cuộc, chủ lực của địch nhân tuyệt đối không có an bài ở Bình Sa đảo. Đây cũng là nguyên nhân trận chiến ở cửa ra vào chúng ta có thể thuận lợi như vậy.

Lời này lại được thập đại lão tổ tán thành.

Quang Minh lão tổ nói:

- Ta còn tưởng rằng sẽ lâm vào khổ chiến, thế nhưng không ngờ rằng trận chiến này quả thực thế như trẻ tre. Trận pháp của đối phương tuy rằng cao minh nhưng lại bị chúng ta phá trong giây lát. Không thể không nói những người này quả thực là một đám ô hợp, phàm là nếu như bọn chúng tốn chút tâm tư vào trận pháp, chúng ta muốn phá vỡ trận pháp này tuyệt đối phải cần không ít thời gian.

- Tuy rằng là đám ô hợp, nhưng mà trận pháp trước đó quả thực là lợi hại, còn có đám sương mù kia. Nếu như chúng ta không có biện pháp bơi qua, căn bản không có khả năng tìm được lối ra này, càng không có khả năng thuận lợi như vậy, đánh cho đối phương không kịp trở tay.

- Đúng vậy, trận chiến này thắng bại mấu chốt ở trên người Giang Trần. Nếu không có tiền đề tấn công địch bất ngờ, chúng ta tuyệt đối không có khả năng chiến thắng nhẹ nhõm như vậy.

Những người này thực sự là người thông minh, tuy rằng chiến đấu là bọn họ thắng, thế nhưng mà bọn họ cũng không muốn đoạt công lao với Giang Trần.

Thậm chí Giang Trần còn phái ra thần điểu Chu Tước, bắt đi một gã tu sĩ thần đạo trong đó, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở.

Dù sao trận chiến này, công đầu là của Giang Trần, cho dù có chút ban thưởng cũng là lẽ thường.