Nếu gánh không được, hắn lại có tư cách gì ở trước mặt ta giả bộ?

Huyền Vũ Thần Thú nộ từ trong lòng lên, ác hàn sinh ra.

Trong mắt lóe lên hung hãn, cười quái dị:

- Người trẻ tuổi, nếu như ngươi có thể gánh được kích cuối cùng của ta, ngươi nói cái gì liền là cái đó. Nếu như gánh không được, vậy thì trách ngươi quá khoác lác rồi.

Giang Trần cũng mỉm cười:

- Chuyện này là thật?

- Chắc chắn 100%!

Huyền Vũ Thần Thú nói.

- Có bằng chứng không?

Giang Trần muốn đúng là câu nói kia của Huyền Vũ Thần Thú.

- Cần gì bằng chứng? Huyền Vũ Thần Thú ta, có huyết mạch Thần Thú cao quý, chẳng lẽ còn sẽ nói láo sao?

Huyền Vũ Thần Thú giận dữ, cảm giác mình bị mạo phạm, ánh mắt trừng Chu Tước Thần Cầm.

- Mấy người các ngươi có nghe được chưa. Một kích này, ta sẽ dùng toàn lực. Nếu như hắn gánh không được, các ngươi đừng trách ta. Nếu như hắn khiêng được, từ nay về sau ta liền gia nhập các ngươi, nghe nhân loại này sai sử. Các ngươi nói như thế nào, thì như thế ấy.

- Nếu có vi phạm, phải làm như thế nào?

Chu Tước Thần Cầm lạnh giọng hỏi.

- Nếu như ta vi phạm, trời tru đất diệt, lập tức gánh tai kiếp, để cho ta tan thành mây khói.

Huyền Vũ Thần Thú cũng nảy sinh ác độc rồi.

Giang Trần nghe vậy, trong lòng vui vẻ. Huyền Vũ Thần Thú rốt cuộc là đầu óc ngu si, bị mình chọc giận rồi.

- Tốt, thống khoái. Không hổ là Thượng Cổ Tứ đại Thần Thú. Ta kính nể ngươi.

Giang Trần chắp tay.

- Động thủ đi.

- Hừ, đừng vuốt mông ngựa. Ngươi tâng bốc lại tốt, ta cũng không hạ thủ lưu tình. Một chiêu này, ta sẽ dùng hết toàn lực, chính ngươi nhìn xem xử lý a!

Huyền Vũ Thần Thú một bộ giải quyết việc chung, nhìn ra được, hắn là sẽ không hạ thủ lưu tình.

Giang Trần ung dung cười cười:

- Ta biết chiêu lợi hại nhất của ngươi, hẳn là Huyền Vũ thi khí, ta đối với Huyền Vũ thi khí kia, là không sợ chút nào. Ngươi tốt nhất đừng có dùng chiêu này.

Giang Trần tiếp tục tính toán.

Hắn biết rõ Huyền Vũ Thần Thú có rất nhiều thủ đoạn, Huyền Vũ thi khí là một loại mạnh nhất. Nhưng Giang Trần lại hi vọng hắn vận dụng chiêu đó.

Bởi vì hắn đối phó chiêu này, có tâm đắc tuyệt đối.

Nếu như Huyền Vũ Thần Thú vận dụng chiêu số khác, Giang Trần chưa hẳn có nắm chắc tuyệt đối.

Dùng hiểu biết của hắn đối với Huyền Vũ Thần Thú, nếu như mình nói hắn đừng có dùng, tâm lý phản nghịch của Huyền Vũ Thần Thú nhất định sẽ đối nghịch, hắn nhất định sẽ dùng.

Nếu như mình huyên hắn dùng, hắn lại không dùng.

Võ đạo chiến đấu, có đôi khi không đơn thuần là luận bàn võ đạo, còn có mưu kế đọ sức. Cũng cần căn cứ tâm tính cùng tính cách của đối phương đến định.

Huyền Vũ Thần Thú kia, không thể nghi ngờ là muốn chỉ đông đánh tây.

Huyền Vũ Thần Thú cười quái dị một tiếng:

- Ngươi ít ở chỗ này phô trương thanh thế, ngươi bảo ta đừng dùng chiêu kia, đơn giản là kiêng kị chiêu này của ta. Huyền Vũ thi khí, Tứ đại Thần Thú cũng chưa chắc có thể phá. Ngươi một nhân loại, cũng dám nói có tâm đắc? Vậy thì nhìn xem ngươi có tâm đắc gì!

Huyền Vũ Thần Thú quả nhiên như Giang Trần sở liệu, căn bản không cân nhắc những thứ khác. Muốn dùng chiêu Huyền Vũ thi khí rồi.

Trong nội tâm Giang Trần vui vẻ, nhưng biểu lộ lại ra vẻ nghiêm túc:

- Tốt, vậy ngươi nhất định sẽ thua. Đến lúc đó cũng đừng quỵt nợ.

Đây là cố ý hù dọa đối phương, tiếp tục chọc giận đối phương.

Huyền Vũ Thần Thú tức giận hừ một tiếng:

- Ngươi nằm mơ a, ta thua? Ngươi có thể gánh được chiêu này của ta, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được, chứ đừng nói là gia nhập các ngươi.

Giang Trần vẻ mặt đau khổ nói:

- Thật sự cần phải như vầy sao?

- Tiểu tử, không nên phô trương thanh thế, bây giờ nói gì cũng đã chậm. Giác ngộ a!

Huyền Vũ Thần Thú nói xong, pháp thân biến ảo, toàn thân giống như nhiều ra vô số lổ hổng, lân giáp tầng ngoài như mở ra.

Vô số sương mù, lượn lờ mà lên, hình thành một vòng tròn sương mù.

- Huyền Vũ thi khí, khống chế sinh tử, điều khiển linh hồn.

Huyền Vũ Thần Thú nói lẩm bẩm, quát.

- Tiểu tử, dẫn ngươi đi Âm Tào Địa Phủ một lần, nhìn xem Quỷ Môn quan là chuyện gì xảy ra a!

Huyền Vũ Thần Thú nói xong, pháp thân nhoáng một cái, biến mất ở trên hư không.

Đồng thời, vòng tròn sương mù kia đột nhiên mở rộng, chui vào hư không. Chỉ nháy mắt, vòng tròn sương mù liền xuyên qua hư không, giết đến trước mặt Giang Trần.

Một lần nữa huyễn hóa thành từng đạo sương mù, như lưu quang ngân sắc, không ngừng tán loạn, thiên thiên vạn vạn, như ngân ngư khiêu dược.

Từng đạo lưu quang kia, không hề có dấu hiệu, liền phóng tới thức hải của Giang Trần.

Mỗi một đạo lưu quang, đều là Huyền Vũ thi khí đáng sợ, bất luận một đạo nào, đều đủ để phá hủy thần thức của một tu sĩ, chớ nói chi là nhiều như thế.

Chỉ có điều, những lưu quang kia, có một bộ phận rất lớn, bị Thần Ma Kim Thân, cùng với Nguyên Từ chi lực của Giang Trần đẩy ra.

Nhưng mà, vẫn có một bộ phận Huyền Vũ thi khí ương ngạnh, vô khổng bất nhập cuốn vào.

Chứng kiến có không dưới ba mươi đạo Huyền Vũ thi khí, chui vào trong thức hải của Giang Trần. Thân ảnh của Huyền Vũ Thần Thú nhoáng một cái, xuất hiện ở đối diện Giang Trần.

Mặt lộ vẻ đắc ý:

- Tiểu tử, phòng ngự của ngươi đã rất tốt, bất quá, Huyền Vũ thi khí đã tiến vào thức hải của ngươi, tiếp sau, ngươi liền làm Khôi Lỗi của ta a, để cho ta mang ngươi đi biết một chút cái gì là Âm Tào Địa Phủ!

Giang Trần diện mục bình tĩnh, hai mắt nhắm lại, phảng phất nhập định. Thân hình cứng ngắc như điêu khắc, giống như đã mất đi phản ứng.

- Trần thiếu!

Chu Tước Thần Cầm xa xa kinh hô.

Thân hình của Long Tiểu Huyền nhoáng một cái, muốn xông qua bên này, nhưng bị Chu Tước Thần Cầm túm lại.

- Đừng xúc động, có lẽ Trần thiếu còn không có gặp chuyện không may.

Chu Tước Thần Cầm nhắc nhở.

Huyền Vũ Thần Thú cười ha ha:

- Đúng vậy, hắn còn không có trúng chiêu, thế nhưng mà, thần trí của hắn, tựa hồ muốn đối kháng Huyền Vũ thi khí của ta? Ha ha ha, đây là nằm mơ! Huyền Vũ thi khí xâm nhập thức hải, ở đâu là hắn có thể chống cự? Coi như chỉ mấy đạo, cũng đủ nuốt hết thần trí của hắn, để cho hắn trở thành Khôi Lỗi của ta.

Huyền Vũ Thần Thú tùy ý cười to, khiêu khích liếc qua Chu Tước Thần Cầm:

- Mới vừa rồi đã nói, các ngươi cũng đừng đổi ý. Hiện tại, là hắn thua! Hắn là tù binh của ta, do ta xử trí.

Nhìn ra được, Huyền Vũ Thần Thú dị thường đắc ý. Trước kia hắn xuất chiêu liên tục, đều không thể làm gì Giang Trần, để cho hắn có chút bội phục thiếu niên nhân loại này.

Cho nên, sau khi chiêu thứ ba đắc thủ, hắn mới sẽ cao hứng như thế.

Chu Tước Thần Cầm nhíu mày, nhìn Giang Trần. Hiện tại hắn cũng không biết làm sao, đến cùng Giang Trần có trúng chiêu hay không?

Nhìn về phía trên, Giang Trần bất động, vậy hẳn là trúng chiêu rồi. Thế nhưng mà nhìn kỹ, lại tựa hồ không giống như là bộ dạng trúng chiêu.

Cho nên, Chu Tước Thần Cầm không nói, hắn muốn nhìn đến tột cùng. Nói tới Huyền Vũ thi khí kia, xác thực là khó lòng phòng bị.

Phòng ngự của Trần thiếu đã rất đúng chỗ, lại không nghĩ rằng Huyền Vũ thi khí vô khổng bất nhập như thế!