Nói chung, loại sinh linh như Thần Quy, tính xâm lược sẽ không quá mạnh. Nhưng mà một con Thần Quy chứng đạo, tâm tính lại không giống trước.

Giang Trần không dám xem thường, hắn cũng không thích đem an nguy của mình, ký thác vào tâm tình của đối phương. Nhất định phải làm tốt chuẩn bị vạn toàn.

Cảm giác thực lực con Thần Quy kia, tuyệt đối không phải chuyện đùa.

Giang Trần quyết định triệu hồi Chu Tước Thần Cầm ra, còn có Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch.

Có ba giúp đỡ này, trong nội tâm Giang Trần càng có lực lượng một ít.

- Ha ha, Trần thiếu, cái này là địa phương nào?

Chu Tước Thần Cầm vừa ra, liền cảm thấy nơi này có chút không đúng, bản năng của Thần đạo, để cho Chu Tước Thần Cầm sinh ra một tia cảnh giác.

Giang Trần đơn giản miêu tả sự tình, Chu Tước Thần Cầm yên lặng gật đầu, cảm ứng một lát, biểu lộ có chút ngưng tụ.

Ánh mắt phi thường sắc bén, bắn về phía Thần Quy cực lớn phía dưới.

Sau đó, ánh mắt của Chu Tước Thần Cầm, lại như có ý hàm xúc nhìn về phía Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch.

- Long huynh đệ, ngươi cảm giác được cái gì không?

Thanh âm của Chu Tước Thần Cầm, hơi có chút ý vị thâm trường.

Long Tiểu Huyền cũng khẽ nhíu mày:

- Huyết mạch của ta có loại cảm giác khô nóng, tựa hồ, huyết mạch của Thần Quy này, không giống bình thường, có thể kích thích lực lượng huyết mạch của ta.

Tiểu Bạch cũng giật mình nói:

- Ta cũng có cảm giác cùng loại, con Thần Quy này, có chút cổ quái.

Ánh mắt của mọi người, lại nhìn về phía Chu Tước Thần Cầm.

- Nó không phải Thần Quy gì!

Chu Tước Thần Cầm đang nói, bỗng nhiên thấp giọng quát:

- Mọi người coi chừng, nó muốn phát động công kích rồi.

Ngay thời điểm bọn người Giang Trần đang nói chuyện, con Cự Quy kia, rốt cục phát uy rồi. Phần đuôi bỗng nhiên toát ra một cái cái đuôi như roi thép, đoạn đoạn như khảm nạm lấy áo giáp, tráng kiện, hư không quét qua. Lập tức quét sụp nửa mặt hư không, hung hăng đánh tới bọn người Giang Trần.

Lực lượng cái đuôi quét qua, từ mặt biển quét về phía không trung, vậy mà lực đạo một chút cũng không giảm.

Chu Tước Thần Cầm cũng phản ứng cực nhanh, hai cánh mở ra, che khuất bầu trời, bảo hộ bọn người Giang Trần ở dưới cánh, đồng thời thân hình nhoáng một cái, tránh đi cái đuôi cường thế quét qua.

Chỉ thấy hư không xuất hiện từng dấu vết thảm thiết, hư không bị xé nứt, làm cho tâm thần bọn người Giang Trần nghiêm nghị, kinh ngạc không thôi.

Họ nhà rùa, cái đuôi đều rất nhỏ ngắn. Rất ít có thể dùng phần đuôi đến công kích. Dùng hiểu biết của Giang Trần đối với họ nhà chúng, tựa hồ không có lực công kích cường như vậy a.

- Chẳng lẽ là...

Long Tiểu Huyền trong giây lát nhớ ra cái gì đó, thốt ra.

- Là Huyền Vũ Thần Thú sao?

Truyền thừa trí nhớ của Long Tiểu Huyền, bỗng nhiên như được mở ra, một đạo Linh quang hiện lên, để cho hắn một ngụm nói toạc ra lai lịch của Thần Quy!

Huyền Vũ Thần Thú!

Giang Trần nghe vậy, biểu lộ cũng sinh động vô cùng. Tuy kinh ngạc, nhưng lại lộ ra một tia kinh hỉ. Hiển nhiên, hắn tuyệt đối không thể tưởng được, mình lại ở chỗ này gặp được Huyền Vũ Thần Thú.

- Long huynh, ngươi xác định sao?

Giang Trần hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.

Long Tiểu Huyền liếc nhìn Chu Tước Thần Cầm:

- Chu Tước lão ca thấy thế nào?

Chu Tước Thần Cầm cười khổ nói:

- Nó chính là Huyền Vũ Thần Thú, chắc chắn 100%. Loại khí tức huyết mạch này, tuyệt đối sẽ không giả, hơn nữa, huyết mạch của chúng ta cộng minh, đã đầy đủ nói rõ điểm này. Không phải bốn Thần Thú tề tựu, huyết mạch của chúng ta cộng minh, sẽ không đạt đến loại cấp độ này.

Long Tiểu Huyền cũng gật đầu:

- Đúng, mọi người xem, tên kia cũng đang trộm nhìn chúng ta!

Giang Trần phóng nhãn nhìn lại, sinh linh kia vốn chỉ có một cái vỏ lộ ở bên ngoài, giờ phút này, ở trước vỏ bọc, thủ cấp hùng dũng oai vệ cũng lộ ra.

Huyền Vũ Thần Thú, có chút tương tự Quy chủng, nhưng pháp thân của nó, là Quy Xà Hợp Thể. Cho nên, cái cổ của Huyền Vũ Thần Thú này rất dài, lưu tuyến phi thường hoàn mỹ. Cái cổ kia tràn ngập lực lượng, như đồng giội sắt đúc, lộ ra vẻ rất cường hãn.

Đầu lâu ngẩn cao, tựa hồ như diễu võ dương oai với đám người Giang Trần. Nhưng mà, trong ánh mắt của nó, hiển nhiên cũng lộ ra một tia khó hiểu.

Bởi vì, con Huyền Vũ Thần Thú này, huyết mạch của nó đồng dạng sinh ra cộng minh, loại cảm giác kia, là nó chưa từng nhận thức qua.

Giờ phút này, Giang Trần chứng kiến Huyền Vũ Thần Thú, cũng xác nhận. Đây thật là Huyền Vũ Thần Thú, từ bên ngoài, từ thần uy, từ các loại chi tiết, đều là tiêu chuẩn của Huyền Vũ Thần Thú.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần mở cờ trong bụng.

Đạp phá thiết hài vô mịch xử, được đến toàn bộ không uổng phí công phu a.

Lúc trước, hắn còn cùng bọn người Chu Tước Thần Cầm nói qua ưu thế cực lớn khi bốn Thần Thú tề tụ, một mực còn buồn vì Thần Uyên Đại Lục này, địa phương nào có thể tìm đến Huyền Vũ Thần Thú.

Hắn chỉ nghe Chu Tước Thần Cầm nói Vạn Uyên đảo có Huyền Vũ Thần Thú, nhưng sự tình từ Thượng Cổ, dù ai cũng không cách nào chứng minh!

Thượng Cổ đến bây giờ, không chỉ hai mươi vạn năm, rất nhiều sự tình nhất định sẽ xuất hiện biến hóa.

Cho nên, tuy Giang Trần cực kỳ khát vọng tìm được Huyền Vũ Thần Thú, nhưng cũng biết, đây hết thảy là có thể ngộ nhưng không thể cầu. Hôm nay, vậy mà thật sự để hắn gặp được.

- Cấm đảo thứ mười, dĩ nhiên là Huyền Vũ Thần Thú. Chẳng lẽ những người kia của mười Đại Thánh Địa, cho tới bây giờ cũng không biết sao?

Dùng Giang Trần phỏng đoán, người của mười Đại Thánh Địa, hẳn là không biết điểm này. Nếu không, bọn hắn sẽ không điên mà đi khiêu khích một con Huyền Vũ Thần Thú.

Huyền Vũ Thần Thú cùng hoàn toàn bất đồng loài rùa. Mặc dù dục vọng chiến đấu của Huyền Vũ Thần Thú không bằng Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc, nhưng cũng cực kỳ chán ghét người khác xâm phạm địa bàn của nó.

Mà mười Đại Thánh Địa tiến vào Bình Sa Đảo, đã phi thường tiếp cận địa bàn của Huyền Vũ Thần Thú.

- Chu Tước lão ca, đầu Huyền Vũ này, tu vi như thế nào?

Giang Trần truyền âm hỏi.

Chu Tước Thần Cầm chân thành nói:

- Chỉ sợ thực lực không dưới ta, hơn nữa đây là địa bàn của nó, muốn đối phó nó, cũng không dễ dàng.

- Đương nhiên, chúng ta bốn người, nó chỉ một, cho nên, trong đầu nó cũng không có ngọn nguồn. Không cần phải lo lắng.

Chu Tước Thần Cầm trấn an Giang Trần.

Giang Trần ngược lại không thể nói lo lắng, càng nhiều nữa, hắn là chờ mong.

Hắn suy nghĩ, như thế nào mới đánh phục con Huyền Vũ Thần Thú này. Nhắc tới Huyền Vũ Thần Thú, nhất định sẽ không dễ dàng thu phục như vậy.

Dù sao, thực lực của Huyền Vũ Thần Thú không kém Chu Tước Thần Cầm. Mà Chu Tước Thần Cầm, năm đó là vì cùng đồ mạt lộ, vừa vặn gặp được Giang Trần, cho nên mới bị thành ý hữu hảo của Giang Trần đả động.

Còn Huyền Vũ Thần Thú kia, Sinh Mệnh lực cực kỳ tràn đầy, tuyệt đối không phải cùng đồ mạt lộ, cho nên, muốn dùng một bộ kia đến thu phục Huyền Vũ Thần Thú, hiển nhiên là không có khả năng.

- Trần thiếu, ta trước cùng nó câu thông thoáng một phát.

Chu Tước Thần Cầm nói.

- Tốt.

Giang Trần đồng ý. Bất kể là hắn, hay Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch, cấp bậc trước mắt tựa hồ còn không đủ đối thoại với Huyền Vũ Thần Thú.

Nếu như con Huyền Vũ Thần Thú kia quá kiêu ngạo, chỉ sợ sẽ không phản ứng đến bọn hắn. Mà thực lực của Chu Tước Thần Cầm cùng Huyền Vũ Thần Thú tương xứng, có lẽ có thể nói thoáng một phát.

- Chu Tước lão ca, chúng ta chỉ khuyên bảo, tận lực không đắc tội, dĩ hòa vi quý a.

Giang Trần nói.