Quan trọng nhất là đại danh của Giang Trần thiếu chủ, từ trên xuống dưới Vạn Uyên đảo không ai không biết, ai mà không hiểu chứ? Có thể làm tôi tớ dưới trướng Giang Trần thiếu chủ, nói không chừng so với việc làm một đệ tử bình thường trong thánh địa còn có tiền đồ hơn.

Dù sao trong khoảng thời gian này, truyền kỳ về Giang Trần thiếu chủ thực sự quá nhiều. Những tin đồn về truyền kỳ kia khiến cho trên người Giang Trần đột nhiên được phủ một vầng sáng thần kỳ.

Hơn nữa Cung Hổ cũng không có được bất luận một thánh địa nào vừa ý, bản thân đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, tâm tình bị đả kích, lúc này Giang Trần duỗi cánh tay ra cứu vớt hắn, cũng khiến cho hắn có chút cảm kích.

- Rất tốt, vậy từ nay về sau ngươi đi theo ta đi.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngươi tới từ Cự Tượng đảo, căn cứ theo quy tắc, ta sẽ đưa ra hai phần lễ gặp mặt, một phần cho ngươi, một phần cho Cự Tượng đảo.

- Ngươi bây giờ là Đế cảnh đỉnh phong, còn kém một bước nữa. Ta tặng ngươi một khỏa Đế Lăng đan, cho ngươi sớm ngày đột phá Đế cảnh đỉnh phong. Được chứ?

Giang Trần xuất ra hai khỏa Đế Lăng đan, một khỏa đưa cho Cung Hổ, một khỏa đưa cho Cự Tượng đảo.

Đế Lăng đan lúc trước đối với Giang Trần mà nói là đan dược vô cùng trân quý, thế nhưng mà từ sau khi Giang Trần nhận được một đám Thiên Địa Lăng Vân chi ở Lam Yên đảo vực, luyện chế được một đám Đế Lăng đan này, cho nên chỉ có hai khỏa Đế Lăng đan, Giang Trần vẫn lấy ra được.

Cung Hổ chỉ cầu đi theo Giang Trần, trên thực tế đối với lễ gặp mặt hắn không coi trọng vào đâu. Thấy Giang Trần lấy ra thứ hắn cần kíp, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Cự Tượng đảo vốn là một thế lực tam lưu, dưới loại trường hợp này vốn một chút quyền nói chuyện cũng khong có. Thấy Cung Hổ được Giang Trần thiếu chủ thu làm tôi tớ, kỳ thực trong lòng bọn họ cũng tự hào. Biết rõ chuyện này đối với Cung Hổ mà nói là một con đường thăng tiến rất nhanh.

Huống chi Giang Trần còn đưa cho Cự Tượng đảo bọn họ một khỏa Đế Lăng đan. Khỏa đan dược này đối với Cự Tượng đảo bọn họ mà nói, cũng không phải có giá trị đặc biệt lớn, nhưng mà lúc này ý nghĩa hiển nhiên còn lớn hơn rất nhiều giá trị thực tế.

Về sau nói ra, Cự Tượng đảo bọn họ hoàn toàn có thể tuyên truyền ra ngoài, Cự Tượng đảo là thực lực mà Giang Trần thiếu chủ bảo vệ, địa vị trên giang hồ trong lúc hô hình tăng lên.

Mọi người thấy Giang Trần không ngờ ngay cả những người xếp cuối cùng trong tuyển chọn cũng không buông tha, có ít người cảm thấy giật mình, có ít người cảm thấy nhàm chán, cũng có chút ít người cảm thấy Giang Trần bụng đói ăn quàng.

Dù sao loại thiên tài ngay cả Thiên Vị cũng không đạt tới này, trong Vạn Uyên đảo có rất nhiều, dường như không cần phải bụng đói ăn quàng như vậy a.

Kế tiếp, một trăm bốn chín người còn lại, chỉ có một người trong đó được Tịch diệt thánh địa ưu ái, được nhận.

Mà những người khác đều không nhận được bất luận lời mời chào nào của các thánh địa.

Nhưng mà lần này Giang Trần cũng không có vươn tay ra ngoài nữa. Những người này, Giang Trần nghiên cứu qua một chút, tố chất còn không mạnh bằng Cung Hổ.

Giang Trần nhìn trúng Cung Hổ, khong đơn thuần là nhìn trúng thiên phú, mà còn nhìn trúng phẩm tính của Cung Hổ. Cung Hổ này trên phương diện phẩm tính hiển nhiên không phải là người thích đùa giỡn chút thông minh nhỏ.

Loại người này tương đối dễ khống chế, một khi quy tâm, tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội, là một tùy tùng khăng khăng nhất mực.

Nói không dễ nghe một chút, đó là người tương đối dễ tẩy não.

Mà những người kia, phương diện phẩm tính chưa chắc đã có thể nói là không tốt, nhưng hoặc ít hoặc nhiều vẫn còn có chút kẻ dối trá, hoặc là nói là có chút tiểu thông minh.

Loại tiểu thông minh này hoàn toàn không phải là thứ Giang Trần thưởng thức, người thông minh chính thức là người có đại trí tuệ, người tiểu thông minh, trong thế giới võ đạo thực sự có quá nhiều.

Ngay từ đầu, mọi người cho rằng Giang Trần sẽ bụng đói ăn quàng, đi nhận một kẻ yếu. Thế nhưng không ngờ rằng trừ Cung Hổ ra, hắn không ra tay thêm lần nào nữa.

Chuyện này khiến cho những thiên tài không bị thánh địa chọn trúng kia hoặc ít hoặc nhiều có chút thất lạc.

Nhưng mà từ tên thứ một trăm ba mươi chín đổ lại, tần suất ra tay của thánh địa bắt đầu tương đối cao một chút.

Cứ cách mười người, thì sẽ có hai ba người bị thánh địa chọn trúng.

Trong quá trình này Giang Trần lại ra tay một lần, lần này hắn chọn trúng một thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi.

Thiếu niên này có thể nói là người trẻ tuổi nhất trong số những một hai trăm thiên tài kia, hơn nữa cũng có thể là người cứng đầu, phản nghịch nhất.

- Trâu Liệt, thân vệ tùy tùng của ta còn có một ít danh ngạch, ngươi có bằng lòng gia nhập hay không?

Ngữ khí của Giang Trần vẫn không mặn không nhạt như vậy.

Trâu Liệt kia thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, trong đôi mắt trẻ trung hiện lên vẻ vui sướng, mặt mày hớn hở nói:

- Giang Trần đại ca, Vạn Uyên đảo chúng ta lớn như vậy, người Trâu Liệt ta phục không nhiều lắm, người bội phục nhất chính là Giang Trần đại ca. Đi theo huynh là đại sư, vẫn là mộng tưởng của ta.

Lời này khiến cho mọi người rất là giật mình, tất cả mọi người đều cho rằng Trâu Liệt này là một con ngựa cứng đầu, không phải người bình thường có thể phục tùng.

Mười đại thánh địa sở dĩ không có lựa chọn Trâu Liệt này là bởi vì cảm thấy thiếu niên này tính cách có chỗ thiếu hụt rất lớn, lại không thể tưởng tượng được thiếu niên này lại là thành phần tử trung với Giang Trần.

Giang Trần cũng cười rộ lên:

- Tốt, nếu đã như vậy, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng làm đại sự một phen. Ta sẽ không để cho các ngươi thất vọng.

Lễ gặp mặt vẫn là hai khỏa Đế Lăng đan, đối xử như nhau.

Lựa chọn kế tiếp, cạnh tranh bắt đầu chậm rãi kịch liệt hơn. Bài danh càng ở phía trước, tỉ lệ thiên tài cũng càng lớn, cạnh tranh giữa các thánh địa với nhau tự nhiên cũng xuất hiện.

Giang Trần thi thoảng cũng sẽ cho Vĩnh Hằng thánh địa một ít ý kiến, thiên tài nào có thể tranh thủ, thiên tài nào không cần phải tranh thủ, Giang Trần cũng đưa ra ý kiến của bản thân.

Về phần Đại thánh chủ tiếp nhận hay không tiếp nhận, đó chính là phán đoán của Đại thánh chủ.

Giang Trần tuyệt đối sẽ không thay Đại thánh chủ quyết định, hắn chỉ đưa ra ý kiến của mình để bọn họ tham khảo mà thôi.

Nhưng mà Tử Xa Mân và Đại thánh chủ đối với ý kiến của Giang Trần vô cùng coi trọng. Đối với ý kiến của Giang Trần, đại đa số thời điểm đều tiếp thu.

Như vậy rất nhanh đã chọn được một nửa.

Mà bên Giang Trần, trừ Cung Hổ và Trâu Liệt ra, lại chiêu mộ tới một người, tên là Tiếu Hồng. Tu vi Tiếu Hồng này ở trên Trâu Liệt và Cung Hổ.

Mà bên Vĩnh Hằng thánh địa, cũng mời chào được năm sáu thiên tài, xem như thu hoạch khá lớn.

Đương nhiên còn có thế lực thu hoạch lớn hơn Vĩnh Hằng thánh địa, đó chính là Bách Hoa thánh địa. Bách Hoa thánh địa này không ngờ lại một hơi thu nạp gần mười thiên tài.

Trình độ ra tay xa xỉ càng khiến cho những thánh địa khác chậc chậc tán thưởng.

Thoạt nhìn Bách Hoa thánh địa quyết tâm lực áp quần hùng trong lúc tuyển chọn.

Bên Vĩnh Hằng thánh địa, trong lòng Đại thánh chủ rất không cao hứng, cảm thấy Bách Hoa thánh địa cố ý gây khó dễ với Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ.

Chỉ là đây là cạnh tranh bên ngoài, Bách Hoa thánh địa có loại phách lực và tài lực như vậy, những thánh địa khác mặc dù trong đầu ghen ghét, nhưng cũng không thể nói gì hơn.

Dù sao người ta dựa vào thực lực của mình, dựa vào tài lực của chính mình, dựa vào phách lực đi thu nạp thiên tài, cũng không có thủ đoạn mà không có ai nhận ra gì cả.

Rất nhanh, tuyển chọn đã tới top bảy mươi.

Những thiên tài trong top bảy mươi này, tỉ lệ tương đối cao hơn một chút.

- Giang Trần, ý của Đại thánh chủ là muốn ngươi ra mặt nhiều hơn, trợ giúp thánh địa mời chào một ít thiên tài. Chúng ta không thể để cho Bách Hoa thánh địa cướp đi danh tiếng.

Tử Xa Mân truyền âm nói.