Cho nên những cự đầu đan đạo đều mang theo lòng hiếu kỳ và dục vọng do thám nồng đậm mà tới chỗ này.

Tam đại thánh chủ mang theo mọi người cũng đi tới chủ khu.

Giang Trần đi theo sau lưng Tử Xa Mân, vẻ mặt thản nhiên giống như nhập định, đối với mấy trăm khách mời đang ngồi giống như có mắt không tròng.

Trong lúc đó, hai hàng lông mày của Giang Trần khẽ động, giống như cảm thấy có một đạo thần thức mang theo tính xâm lược cực độ từ một ngóc ngách bắn về phía hắn.

Giang Trần trợn mắt, đột nhiên nhìn qua.

Hắn nhìn thấy ở khu vực kia có một nam một nữ đang chau đầu ghé tai nói gì đó. Nam nhân kia ngọc thụ lâm phong, ánh mắt giống như sao sáng, mang theo vài phần lạnh lẽo đang đánh giá hắn.

Nữ nhân kia Giang Trần lại biết rõ, chính là Hạ Hầu Anh của Hạ Hầu gia tộc.

Mà nam nhân kia, mặt mũi có vài phần tương tự với Hạ Hầu Anh. Người này khóe miệng luôn nhếch lên, trên mặt còn mang theo ngạo khí trời sinh, mang theo vài phần phóng đãng không bị trói buộc, không coi ai ra gì. Loại cảm giác này giống như người trong khắp thiên hạ không có mấy người có thể lọt vào trong mắt hắn vậy.

Trong lòng Giang Trần khẽ động, lập tức nhớ tới một người.

- Hạ Hầu Tông?

Ánh mắt Giang Trần khẽ động, ánh mắt mang theo vẻ lạnh nhạt đánh giá Hạ Hầu Tông này.

Hiển nhiên Hạ Hầu Tông cũng ý thức được Giang Trần đang đánh giá hắn, hơn nữa nhìn qua ánh mắt của đối phương rõ ràng còn mang theo vài phần khiêu khích.

Chuyện này khiến cho Hạ Hầu Tông có vài phần ngoài ý muốn. Đôi mắt giống như ngôi sao kia đột nhiên bắn ra một ánh mắt dữ dằn mang theo uy áp thần thức cường đại, không chút khách khí vọt về phía Giang Trần.

Hiển nhiên trong lòng Hạ Hầu Tông có chút tức giận, hắn với tư cách là đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi. Trong Vĩnh Hằng thần quốc vẫn luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Mặc kệ đi tới đâu, thiên tài trẻ tuổi không có ai dám can đảm nhe răng trợn mắt, nháy mắt ra hiệu chứ đừng nói là đối mặt với hắn, hơn nữa ánh mắt còn ẩn chứa ý tứ khiêu khích như vậy.

Cả Vĩnh Hằng thánh địa, ngay cả ngũ đại công tử kia cũng chưa chắc đã làm được như vậy.

Tiểu tử này không ngờ lại làm càn như vậy. Chuyện này khiến cho Hạ Hầu Tông cảm thấy mình bị mạo phạm thật lớn. Hạ Hầu Tông là người thích tùy ý làm bậy, hắn cũng mặc kệ đây đang là Vĩnh Hằng thánh địa hay không, có người mạo phạm hắn, hắn nhất định phải ra tay giáo huấn.

Hạ Hầu Tông cũng là người tu luyện đồng thuật, đồng thuật của hắn ẩn chứa thần thức liệt dương bá đạo, giống như là tinh bạo, vô cùng dữ dằn.

Đồng thuật của Hạ Hầu Tông ở Vĩnh Hằng thần quốc vô cùng nổi danh. Đồng thuật của hắn tính công kích vô cùng cường đại, nương theo uy năng thần thức trời sinh đã cường đại của hắn, phối hợp với đồng thuật, có thể nói là bá đạo cực kỳ.

Cho nên hắn phát hiện ra Giang Trần đang gây hấn với hắn, lúc đó trong lòng hắn giận quá hóa cười. Cảm thấy tiểu tử này đang tìm chết, không ngờ lại dám dùng ánh mắt khiêu khích hắn.

Cho nên đạo đồng thuật thần thức giống như tinh bạo của hắn ẩn chứa tính xâm lược nồng đậm, một khi đánh trúng đối thủ, tất sẽ xâm nhập vào thần thức của đối phương, làm cho thức hải đối phương đều bị thiêu đốt.

Tuy rằng không tới mức sẽ chết, nhưng tuyệt đối có thể làm suy giảm tới thức hải của đối phương.

Chỉ là tính toán lần này của Hạ Hầu Tông lại tín hsai. Khi đồng thuật hắn bắn tới hư không, trong mắt đối phương cũng bắn ra một đạo thần thức mang theo uy năng cường đại. Loại cảnh giới uy năng thần thức này thông qua thần thức phóng ra, luận trình độ bá đạo không ngờ lại không chút nào kém cỏi hơn Liệt Dương đồng thuật của hắn.

Oanh.

Hai đạo thần thức va chạm trong hư không, tiêu tán trong hư không.

So đấu đồng thuật không ngờ cho dù là ai cũng không chiếm được tiện nghi.

Đừng nói là Hạ Hầu Tông, Giang Trần cũng âm thầm nghiêm túc, đây là đối thủ duy nhất từ khi hắn thi triển đồng thuật tới nay, lần thứ nhất không chiếm được bất luận tiện nghi nào.

- Hạ Hầu Tông này không ngờ cũng là người tu luyện đồng thuật. Hơn nữa đồng thuật của hắn lại bá đạo như vậy. Nhìn qua, không chênh lệch với Tà Ác kim nhãn là bao.

Từ trước cho tới nay Giang Trần cũng không quá đặc biệt để ý tới Hạ Hầu Tông. Lần thứ nhất gặp này, hai người cũng không có nói nửa câu, chỉ liếc mắt nhìn nhau nhưng lại đao quang kiếm ảnh ngập trời.

Giang Trần giật mình, Hạ Hầu Tông càng thêm giật mình hơn.

Cơ hồ hắn có chút khó tin. Đồng thuật của mình chẳng những không có làm bị thương đối phương, lại còn bị đồng thuật của đối phương phá giải.

Lúc so đấu đồng thuật, Hạ Hầu Tông hắn không ngờ lại không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào. Chuyện này đối với Hạ Hầu Tông hắn mà nói là chuyện căn bản chưa từng xảy ra.

Hắn tu luyện đồng thuật, ở phương diện này tu vi so với rất nhiều tiền bối trong Vạn Uyên đảo cũng không chút thua kém, thậm chí còn có xu thế vượt qua. Cho tới nay, hán thông qua Liệt Dương đồng thuật này, có thể nói là mọi việc đều thuận lợi, cho dù giao đấu với đối thủ cường đại hơn hắn, cũng có không ít người trúng chiêu.

Thế nhưng mà hôm nay ở Vĩnh Hằng thánh địa này, bị một tiểu tử vô danh dùng đồng thuật dạy cho hắn một bài học.

Tuy rằng hắn không có thua, thế nhưng cũng không thắng.

Đối với Hạ Hầu Tông mà nói, so đấu đồng thuật, không thắng chẳng khác nào là thua.

Hạ Hầu Anh đứng bên người Hạ Hầu Tông, thấp giọng nói:

- Ca ca, chính là gia hỏa này, bộ dáng rất rắm thí. Huynh nhìn xem bộ dáng của hắn như vậy có phải rất đáng giận hay không? Giống như người trong thiên hạ đều không lọt vào trong mắt hắn vậy. Hừ, hắn là một gia hỏa xuất thân từ tán tu, dựa vào cái gì mà cuồng như vậy.

Hạ Hầu Tông lại im lặng một cách thần kỳ, ánh mắt hơi có chút kinh ngạc nhìn qua Giang Trần. Lại thấy đối phương nhếch miệng tươi cười, nụ cười kia ý vị thâm trường, dường như có chút khinh thường, có chút khinh miệt, lại có ý trào phúng.

Hạ Hầu Tông giận dữ, giờ phút này ánh mắt đối phương, biểu lộ của đối phương trong mắt hắn, đối với Hạ Hầu Tông hắn đều là khiêu khích cực lớn.

- Tông nhi, đây là Vĩnh Hằng thánh địa, không cần tranh giành khí phách.

Một trưởng lão của Hạ Hầu gia tộc hiển nhiên đã ý thức được vấn đề của Hạ Hầu Tông, cho nên thấp giọng quát lên.

Hạ Hầu Tông hừ nhẹ một tiếng, cũng ức chế cảm xúc của mình.

Đây là Vĩnh Hằng thánh địa, hắn biết mình không thể làm quá phận. Bằng không mà nói, thực sự chọc giận Tam đại thánh chủ, hắn cũng không biết nên làm thế nào.

- Ca ca, tiểu tử này....

- Anh nhi, tiểu tử này có chút ý tứ.

Hạ Hầu Tông giận quá hóa cười, sau khi khống chế được cảm xúc, nộ khí của hắn cũng chậm rãi được ngăn chặn lại:

- Hắn cũng là người tu luyện đồng thuật, dùng cảnh giới võ đạo của hắn, tạo nghệ đồng thuật không ngờ lại cơ hồ có thể đuổi kịp ta. Khó có được, khó có được... Từ lúc nào Vĩnh Hằng thánh địa lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy?

Ngữ khí của Hạ Hầu Tông ít nhiều có chút than thở.