Tử quỹ tích quật khởi của Thạch Huyền này xem ra, Thạch Huyền này là một người làm việc vô cùng tàn nhẫn. Hơn nữa chỉ xuất đầu vì mình, là loại người không từ thủ đoạn nào.

Loại người này tính cách bình thường vô cùng bạc bẽo.

Là địch nhân, loại người này vô cùng đáng sợ.

Tủy ằng Giang Trần không biết rốt cuộc Tử Mục trưởng lão bị tức chết thế nào. Chi tiết lúc ấy chỉ sợ trừ bản thân Tử Mục trưởng lão và Thạch Huyền này ra, những người khác rất khó biết được chân tướng.

Nhưng mà trên cơ bản Giang Trần có thể xác định Thạch Huyền này tuyệt đối là người không dễ chọc.

Sau khi xem xong, Giang Trần đặt tư liệu xuống, ánh mắt chăm chú nhìn qua Tử Xa Mân:

- Tử Xa trưởng lão, ngươi thấy thế nào mới có thể sắp xếp một trận chiến này?

Tử Xa Mân thấy vẻ mặt Giang Trần tự nhiên, nhịn không được hỏi:

- Thiệu Uyên, ngươi tự tin như vậy, lão phu rất là thưởng thức. Nhưng mà việc này không như bình thường. Ngươi có mấy phần nắm chắc?

Giang Trần cười cười:

- Nếu như ta nói bảo thủ, nói có năm thành nắm chắc, nói tự tin thì có bảy tám phần nắm chắc.

Kỳ thực Giang Trần nắm chắc mười phần, nhất là sau khi hắn đột phá Thiên Vị, rất nhiều hạn chế ở phương diện đan đạo đối với hắn mà nói đã biến mất.

Đột phá lĩnh vực võ đạo, đối với lĩnh vực đan đạo cũng là một lần đề cao không nhỏ.

Sau khi đột phá Thiên Vị, Giang Trần tự tin cả Thần Uyên đại lục, lĩnh vực đan đạo này hắn tuyệt đối có thể áp đảo bất luận kẻ nào.

Đây tuyệt đối không phải là tự tin mù quáng, mà là Giang Trần có nắm chắc tuyệt đối.

- Nắm chắc bảy tám phần?

Tử Xa Mân có chút khó tin:

- Đây không phải là lúc nói đùa. Ngươi cũng biết hiện tại tình cảnh của ngươi ở thánh địa vô cùng hoàn mỹ. Nếu như trong lần khiêu chiến nhiệm vụ Chí Tôn này không thể thành công, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của ngươi. Thậm chí còn là địa vị của ngươi. Phong hiểm này ngươi đã nghĩ qua chưa?

- Tử Xa trưởng lão những thứ này ta đều cân nhắc qua, đã nói tới nước này, ta cũng không dối gạt ngươi. Nhiệm vụ này ta sẽ không thất bại, tuyệt đối không có khả năng thất bại.

Không thể không nói, khi Giang Trần tự tin, có sức cuốn hút tuyệt đối.

Tử Xa Mân nhìn chằm chằm vào Giang Trần hồi lâu, than nhẹ một tiếng:

- Chưa từng có một người trẻ tuổi nào có thể khiến cho lão phu tín nhiệm như vậy. Thiệu Uyên, ngươi là người đầu tiên. Được, lão phu sẽ đi sắp xếp cuộc khiêu chiến này.

- Càng nhanh càng tốt.

Giang Trần cường điệu nói.

- Ha ha, như vậy thì không dễ. Dùng danh vọng của ngươi bây giờ, trừ Thủy Nguyệt Vọng tâm đan khiến cho ngươi có chút danh tiếng ở giới đan đạo ra. Ngươi ở giới đan đạo của Vạn Uyên đảo, trên cơ bản không có bất kỳ danh tiếng nào. Một vô danh tiểu tốt cũng không khác là bao. CHo nên ngươi muốn khiêu chiến Thạch Huyền chưa hẳn đã có thể như ý nguyện. Ít nhất dùng biện pháp thông thường cũng khó có thể như ý được.

- Vậy đừng có dùng biện pháp thông thường.

Giang Trần dứt khoát vô cùng.

- Biện pháp không bình thường thì phải tốn tâm tư.

- Ta nói ta được chân truyền của Tử Mục trưởng lão, muốn thay thế Tử Mục trưởng lão đòi lại hổ thẹn lúc trước, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Giang Trần hỏi.

- Đương nhiên là không.

Tử Xa Mân lắc đầu nói:

- Dùng sự lý giải của ta về Thạch Huyền này chắc hẳn vô cùng cao ngạo. Tử Mục trưởng lão là bại tướng dưới tay hắn, ngươi được chân truyền của Tử Mục trưởng lão, càng không có tư cách khiêu chiến hắn.

Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:

- Nói như vậy biện pháp kia quả thực không dùng được sao? Như vậy đi, không bằng ta mắng hắn một trận.

- Mắng hắn? Mắng hắn thế nào?

- Mắng thế nào khó nghe nhất thì mắng, mắng tới khi hắn xuất chiến mới thôi.

Giang Trần cười quái dị:

- Hắn bây giờ không phải được xưng là cự đầu đan đạo của Bách Hoa thần quốc sao? Một kẻ vô danh tiểu tốt như ta nếu như mắng hắn không còn mặt mũi gặp người khác, quê quá hóa khùng, tự nhiên lúc đó hắn không muốn chiến cũng không được.

Tử Xa Mân là người tương đối chính trực, là loại người truyền thống, là nhân sĩ đan đạo vô cùng nho nhã. Trong nhân sinh triết học của hắn, không có quá nhiều gian xảo, tâm địa xảo trá.

Đối với một ít thủ đoạn phi thường, Tử Xa Mân cũng không thể nào nghĩ ra được.

Cho nên sau khi nghe được thủ đoạn vừa đơn giản lại vừa thô tục của Giang Trần, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là không nhịn được hoài nghi biện pháp này có thể thực hiện được hay không?

- Thiệu Uyên, biện pháp này của ngươi có thể thực hiện được không?

Giang Trần nhún nhún vai:

- Ta không xác định được có thể thực hiện được hay không. Nhưng ta cảm thấy được, biện pháp này nhất định có thể dùng. Loại người kiêu ngạo như vậy, nếu như mỗi ngày ta đều mắng hắn, hạ nhục hắn, khiến hắn làm gì cũng sai, hắn nhất định sẽ đứng ngồi không yên.

- Hắn quả thực rất là kiêu ngạo, nếu như ngươi dùng biện pháp thông thường khiêu chiến hắn, hắn không thèm quan tâm tới ngươi. Dùng sự lạnh lùng của hắn tới phá hủy nội tâm của ngươi. Nhưng mà hắn lại là người lòng dạ hẹp hòi, nếu như ngươi có thể sử dụng biện pháp mắng hắn này chọc giận hắn, nói không chừng hắn sẽ thực sự đáp ứng đối chiến.

Tử Xa Mân phân tích kỹ càng, càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp vừa đơn giản lại vừa thô bạo của Giang Trần có thể thực hiện được.

Giang Trần cười nói:

- Vậy thì thử xem. Đúng rồi, thập đại thần quốc gần đây có thịnh hội giới đan đạo gì không? Dù là không có thịnh hội, có trận náo nhiệt gì không? Vạn Uyên đảo to lớn như vậy, luôn có một chút chuyện náo nhiệt xảy ra a.

Tử Xa Mân nghĩ lại:

- Chuyện náo nhiệt quả thực là có một ít, nhưng cấp độ đều không quá đủ. Ta cũng không xác định Thạch Huyền kia có tham dự hay không.

Hiện tại Thạch Huyền kia hoàn toàn khác với Thạch Huyền bức tử Tử Mục trưởng lão sáu mươi năm trước.

Thạch Huyền hiện tại tự cho mình là cự phách đan đạo, không còn là người trẻ tuổi đan đạo, phong cách mạnh mẽ bắt đầu thu liễm, làm việc bắt đầu chú ý phong cách, chú ý thân phận.

Nơi bình thường Thạch Huyền này tự thị thân phận, quả thực chưa hẳn đã nguyện ý tham gia.

- Nói như vậy trong khoảng thời gian này không có thịnh hội đan đạo gì hay sao?

- Đúng vậy.

Tử Xa Mân cẩn thận nghĩ lại rồi lắc đầu:

- Căn cứ theo tin tức ta được biết, một hai năm gần đây cũng không có việc trọng đại nào của đan đạo xảy ra.

- Không có thịnh hội đan đạo, chúng ta có thể làm chủ được không?

- Chúng ta? Làm chủ?

Tử Xa Mân nao nao, từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ qua chuyện này, hơn nữa từ sau khi Tử Mục trưởng lão vẫn lạc, lĩnh vực đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa có thể nói là giống như nước sông ngày một rút xuống, trong thập đại thần quốc không có địa vị gì.

Nếu nói Vĩnh Hằng thần quốc muốn tổ chức thịnh hội đan đạo, quả thực chưa hẳn có thể làm ra trò trống gì. Nói trắng ra chính là người khác chưa hẳn đã cảm thấy hứng thú. Chưa hẳn đã hấp dẫn được cự phách đan đạo tới tham dự.