- Điều này là tự nhiên.

Yến Thanh Tang lạnh nhạt nói:

- Ta làm việc đều có lý của ta. Chung quy so với những kẻ đi trèo cao, đút lót, nịnh bợ kia còn có ý nghĩa hơn.

Nói xong Yến Thanh Tang chắp tay nói:

- Ta về phòng trước.

Nói xong Yến Thanh Tang nói với Giang Trần:

- Thiệu Uyên huynh đệ, theo ta đi thôi.

Giang Trần có chút xấu hổ, có chút áy náy nhìn qua những người khác trong Yến gia. Đi theo Yến Thanh Tang, nhưng trong lòng hắn âm thầm có chút thất vọng, bởi vì hắn không có nhìn thấy Hoàng Nhi.

- Hoàng Nhi, nàng ở chỗ nào.

Trong lòng Giang Trần âm thầm gọi. Trang viên này to lớn như vậy, Hoàng Nhi sẽ ở nơi nào chứ?

Trong lúc nhất thời Giang Trần như thất hồn lạc phách, như cái xác không hồn đi theo phía sau Yến Thanh Tang.

Trong đại sảnh, Yến Kim Nam kia nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hà lão, ngươi nuông chiều tiểu tử này qá rồi. Hắn coi trời bằng vung rồi a. Còn mang người lạ trở lại gia tộc, nếu như thực sự gặp chuyện không may, người nào chịu trách nhiệm đây?

Hà lão thở dài một hơi, nói với Tuyền lão bên cạnh:

- Tuyền lão, ngươi cảm thấy người Thanh Tang mang về có tai họa ngầm gì không?

Tuyền Lão kia cảm thán nói:

- Người nọ nhìn qua có lẽ không có ác ý gì. Cũng không có bao nhiêu mưu đồ. Nhìn qua chỉ là giống như tu sĩ giang hồ muốn nịnh bợ Yến gia chúng ta mà thôi.

- Hẳn là như vậy

Hà lão gật đầu nói:

- Tổ phụ của Thanh Tang là thái thượng trưởng lão của gia tộc, chúng ta cũng không nên gây áp lực quá phận với hắn. Bỏ đi, chú ý một chút. nếu như tên tiểu tử kia thực sự có mưu đồ, chúng ta nhìn chằm chằm vào là được. Một khi phát hiện ra, giết bất luận tội.

- Đúng, chỉ là một tán tu, chưa đủ gây thành hậu hoạn. Mọi người không nên lo lắng quá độ.

Tuyền lão cũng khuyên bảo mọi người:

- yến gia chúng ta dù sao vẫn là con lừa chưa ngã, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Chẳng lẽ Lam Yên đảo vực này một ít tán tu nho nhỏ cũng dám tới quấy rối chúng ta hay sao?

Mọi người nghĩ lại cũng biết chuyện này là sự thực, nói không chừng mọi người đã phản ứng quá đồ. Tán tu ngay cả Thiên Vị cũng không phải, có thể làm ra bao nhiêu trò trống chứ?

...

Giang Trần mất hồn một lát, lại phục hồi tinh thần lại, đi theo sau lưng Yến Thanh Tang, thần thức âm thầm cảm ứng, cảm ứng vị trí Hoàng Nhi.

Đột nhiên bước chân Giang Trần dừng lại, cảm nhận bên phía tường kia có tiếng đàn mơ hồ truyền tới. Mà tiếng đàn này không ngờ lại quen thuộc như vậy.

Không ngờ lại là Tiên Lại diệu âm.

Khúc này là thủ khúc lúc trước Giang Trần dạy cho Hoàng Nhi, Giang Trần sao có thể không biết được chứ? Lại nói, tiếng đàn này lại là thủ khúc đính ước của Giang Trần và Hoàng Nhi.

Trong lúc nhất thời thân thể Giang Trần cứng đờ, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Yến Thanh Tang quay đầu hỏi:

- Thiệu Uyên huynh đệ, ngươi làm sao vậy?

Giang Trần lúc này mới phát hiện mình thất thố, nhưng mà phản ứng của hắn cũng cực nhanh, lại rung động hoi:

- Yến huynh, ngươi có nghe được không? Tiếng đàn này thoáng quá giống như thanh âm của thiên nhiên. Tiếng đàn mỹ diệu như tiên âm như vậy không biết là từ nơi nào truyền tới.

Giờ phút này tâm tình của Giang Trần cơ hồ không thể kiềm chế được. Chỉ là hắn còn miễn cưỡng chống đỡ. Không có biểu hiện ra cảm xúc dị thường.

Yến Thanh Tang khẽ giật mình, trong mắt hiện lên tia đau xót:

- Thiệu Uyên huynh, tiếng đàn này là của một đường muội ta đnáh. Đi thôi.

Giang Trần khoát tay:

- Đợi một chút, ta nghe tiếng đàn như tiên âm thế này, nếu như bỏ qua lại là tiếc nuối cả đời.

Hiện tại Giang Trần đâu còn có thể nhấc chân lên được? Hắn cơ hồ hận không thể bay qua tường, trực tiếp nhảy qua. Hiện tại hắn cơ hồ khẳng định mười phần, người gảy thủ khúc này bên kia nhất định là Hoàng Nhi.

Yến Thanh Tang có chút ngoài ý muốn:

- Thiệu Uyên huynh đệ hiểu được âm luật hay sao?

- Biết đại khái.

Giang Trần cũng không khiêm tốn.

- Thủ khúc này trong nhân gian ai có thể nghe thấy được chứ? Người đánh khúc này nhất định là trích tiên trên bầu trời, tinh linh nhân gian. Nhưng không biết có thể nhìn thấy được hay không.

Yến Thanh Tang nghe vậy sắc mặt hơi đổi.

- Không được, tuyệt đối không được. Thiệu Uyên huynh đệ, không được nói bừa, đi thôi.

Giang Trần thở dài một hơi, bỗng nhiên cao giọng nói:

- Tiên tử đánh đàn bên kia, tại hạ là tán tu giang hồ Thiệu Uyên, có vinh hạnh nghe được một khúc đàn của cô nương, quả nhiên là tam sinh hữu hạnh, đa tạ. Đa tạ.&Giang Trần rống lên một tiếng cực kỳ đột nhiên, Yến Thanh Tang lúc định ngăn cản cũng đã không kịp. Sắc mặt Yến Thanh Tang trầm xuống, nói:

- Thiệu Uyên huynh đệ, ngươi muốn làm gì? Đường đột như vậy há là hành động của quân tử hay sao?

Giang Trần cười ha hả:

- Kìm lòng không được. Yến huynh đừng trách, đi thôi.

Giang Trần hô một tiếng, đã lường trước được Hoàng Nhi ở phía đối diện đã nghe được. Hắn cũng biết nếu như tiếp tục nữa tất sẽ lộ ra sơ hở.

Yến Thanh Tang hừ nhẹ một tiếng:

- Lần tới nhất định không thể như thế được.

Giang Trần gật đầu cười nói:

- Yến huynh như vậy quả thực khiến cho huynh đệ ta có chút uể oải. Cho dù lệnh muội là nhân gian tuyệt sắc, ta nói chuyện cũng không có ý gì khác. Yến huynh không nên quá căng thẳng như vậy a. Chẳng lẽ vị tiên tử này tử nhỏ đã không thích gặp mặt người khác, không muốn nghe tiếng người bên ngoài sao?

Yến Thanh Tang hiển nhiên không muốn tiếp tục nói tới đề tài này, hắn thở dài một hơi:

- Được rồi, lần sau không thể có lệ này nữa. Chuyện này một lời khó mà nói hết được. Không nói cũng thế.

Hiển nhiên Yến Thanh Tang không muốn Giang Trần dừng lại chỗ này, hắn quay người lại, thản nhiên nói:

- Những lời phi lễ chớ nói, Thiệu Uyên huynh đệ, đi thôi.

..

Bên kia tường, sau khi Giang Trần nói ra lời kia, tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Hai tay Hoàng Nhi đột nhiên dừng lại trên dây đàn, thân thể mềm mại nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Nhưng mà Hoàng Nhi chợt nhớ tới lời dặn dò của Thuấn lão.

Thuấn lão trước khi đi đã dặn dò nàng, nhất cử nhất động của nàng đều bị tộc lão giám thị.

Cho nên cho dù trong lòng Hoàng Nhi có kích động khôn cùng, nàng cũng lập tức ngăn chặn. Chỉ là giờ phút này trong lòng nàng rung động giống như bài sơn hải đảo, trong lúc nhất thời khó mà bình phục lại được.

Hai tay vuốt ve dây đàn, tiếng đàn sao có thể tiếp tục vang lên được nữa.

- Thiệu Uyên, Thiệu Uyên?

Trong lòng Hoàng Nhi hiện lên vô số suy nghĩ:

- Cái tên này không phải là tên năm đó Trần Ca từng dùng qua sao? Năm đó chàng đi Tà Nguyệt Thượng vực, trên đường đi qua Đan Hỏa thành kia dùng qua cái tên này. Lại kết bạn với Vô Song đại đế, cũng dùng cái tên này. Chẳng lẽ... Thực sự à Trần ca, thực sự là Trần ca hay sao?

Hiện tại Hoàng Nhi đã không đơn thuần suy đoán, mà cơ hồ khẳng định người tới chính là Giang Trần.

Nghĩ tới đây Hoàng Nhi cơ hồ không có cách nào khống chế được cính mình, muốn xa ngoài hỏi thăm, gặp mặt cho thỏa nỗi nhớ, nhưng mấy lần nàng vẫn cố gắng khắc chế sự xúc động này.