Hắn mỉm cười nói:

- Cực kỳ náo nhiệt a. Thì ra là thiên tài của Vĩnh Hằng thần quốc, tại hạ Diệp Châu.

Diệp Châu?

Những người Vĩnh Hằng thần quốc nghe thấy cái tên này đều nhao nhao biến sắc. Ngay cả Hạ Hầu Hi kia cũng không khỏi đứng lên.

Diệp Châu chính là thiên tài mạnh nhất Diệp gia của Đa Văn thần quốc, hơn nữa Diệp Châu này lại là tồn tại cùng nổi danh với tộc huynh Hạ Hầu Tông của hắn.

Ngay cả Hạ Hầu Hi hắn ở trước mặt Diệp Châu cũng phải hạ thấp ba phần.

- Thì ra là Diệp Châu đại ca.

Hạ Hầu Hi thay đổi ngạo khí lúc trước, ngữ khí trở nên cực kỳ khiêm tốn.

- Tiểu đệ Hạ Hầu Hi bái kiến Diệp Châu đại ca.

- Bái kiến Diệp Châu đại ca.

Những thiên tài khác của Vĩnh Hằng thần quốc đều nhao nhao ôm quyền.

Diệp Châu mỉm cười:

- Chư vị huynh đệ, đều là người trong giang hồ, cần gì phải đa lễ như vậy. Đáng tiếc Hạ Hầu Tông của Hạ Hầu gia tộc chư vị lần này không có tới. Năm đó từ biệt thật là tưởng niệm Hạ Hầu huynh a.

Hạ Hầu Hi vội vàng cười nói:

- Tông đại ca cũng thường xuyên nói tới Diệp Châu đại ca. Nói người là một trong số ít tồn tại trong đám người cùng thế hệ của Thập đại thần quốc mà huynh ấy bội phục.

Diệp Châu vẫn bảo trì bình thản, cũng không bởi vì lời tâng bốc của Hạ Hầu Hi mà dương dương tự đắc, hắn lạnh nhạt nói:

- Đó là do mọi người ủng hộ mà thôi.

Hai nhóm người tụ tập lại một chỗ lại yểm hộ cho Yến Thanh Tang kia rời khỏi đây. Tuy rằng Yến Kim Nam kia còn canh cánh trong lòng, nhưng lời nói của hắn đã không còn có trọng lượng, đứng ở một bên, rất là xấu hổ.

Giang Trần nhìn thấy hai nhóm người này tụ tập một chỗ, cũng không có tâm tư nghe bọn chúng hàn huyên. Nhìn Diệp Châu kia, âm thầm nhớ kỹ người này.

Sau đó hắn liền bỏ tiền xuống bàn, phiêu nhiên rời khỏi.

Rất nhanh Giang Trần đã thấy Yến Thanh Tang ở phía trước hơn dặm. Giang Trần nhanh chóng đuổi theo.

- Huynh đài dừng bước.

Lúc này Giang Trần cũng bất chấp rụt rè, nhanh chóng đuổi theo, gọi Yến Thanh Tang lại.

Yến Thanh Tang đang rầu rĩ không vui, sau khi bị Giang Trần gọi lại, sững sờ nói:

- Ngươi là ai?

Giang Trần mìm cười:

- Vừa rồi là khách nhân thưởng rượu ở Ngọc lâu.

- Ngươi theo dõi ta?

Yến Thanh Tang trợn mắt, trên mặt hiện lên vẻ tức giận. Yến Thanh Tang vốn xem như là người có tính tình không tệ, nhưng mà giờ phút này tâm tình của hắn đang không tốt, còn gặp người dám có cam đảm theo dõi hắn như vậy, tự nhiên tức giận phải phát tiết.

- Không cần thiết phải hiểu lầm như vậy.

Giang Trần vội vàng khoát tay, cười nói:

- Tại hạ mạo muội đuổi theo bằng hữu chỉ có một cọc sinh ý, muốn tìm người đáng tin liên thủ.

- Không có hứng thú.

Yến Thanh Tang là đệ tử đại gia tộc, đâu thèm quan tâm tới sinh ý gì đó? Hiện tại hắn còn chưa hết tức giận, bất bình vì trò hề của Yến Kim Nam. Cảm thấy Yến gia hỗn tới tình trạng như vậy quả thực là bi kịch.

Giang Trần thở dài:

- Hóa ra cái gọi là thiên tài của thập đại thần quốc đều không coi ai ra gì như vậy sao? Đáng tiếc đây là một cọc sinh ý lớn, chỉ là không tìm ra người biết nhìn hàng mà thôi.

Yến Thanh Tang kia nghe hắn cảm thán, lại cười lạnh nói:

- Ngươi có sinh ý gì lớn?

Yến Thanh Tang cao thấp đánh giá Giang Trần, thấy hắn ăn mặc như tán tu. Chỉ là một kẻ tán tu có bao nhiêu sinh ý chứ? Từ tận đáy lòng Yến Thanh Tang đã rất hoài nghi Giang Trần rồi.

- Huynh đài có hứng thú nghe hay không?

Giang Trần mỉm cười nói:

- Liên quan tới thịnh hội Cổ ngọc.

Yến Thanh Tang lạnh nhạt lắc đầu:

- Không có hứng thú.

Nói xong hắn lại lắc đầu quay người rời đi.

- Nực cười, tuy rằng tại hạ không biết lai lịch của ngươi. Nhưng một màn trước đó tại Ngọc lâu vẫn nhìn thấy. Địa vị của các hạ trong gia tộc dường như rất là bình thường a. Mà địa vị của quý gia tộc trong nhóm người kia dường như quá bình thường a. Các hạ vì vậy mới tức giận bất bình, chẳng lẽ không muốn nắm bắt cơ hội này, thay đổi địa vị của mình trong gia tộc. Cải biến địa vị gia tộc của ngươi trong nhóm người kia hay sao?

Giang Trần nắm giữ tâm lý của Yến Thanh Tang, quả nhiên khiến cho Yến Thang Tang dừng bước.

- Có ý gì?

Yến Thanh Tang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

- Lần thịnh hội cổ ngọc này, Lam Yên đảo vực cực kỳ coi trọng. Khu vực mở ra đều là bảo địa thời kỳ thượng cổ. Thập đại thần quốc các ngươi tụ tập ở đây chẳng lẽ không phải là muốn tới tầm bảo hay sao?

- Đúng thì như thế nào?

- Vậy thì có nghĩa, tại hạ có một bộ thần thông tổ truyền về việc này. Đối với cổ ngọc có thể xem xét với xác xuất cực cao. Chỉ là ta là một kẻ tán tu, nếu như sau khi đi vào nhận được quá nhiều kỳ ngộ, căn bản không có cách nào toàn thân trở ra. Cho nên tại hạ muốn tìm một thế lực lớn có thể hợp tác. Hơn nữa người hợp tác phẩm tính phải đoan chính. Dù sao tại hạ cũng không muốn bảo hổ lột da, cuối cùng lại bị nuốt tới xương cốt không còn.

Lời nói này của Giang Trần, lúc vừa mới xuống lầu hắn đã nghĩ kỹ.

Yến Thanh Tang kia càng thêm cẩn thận đánh giá Giang Trần.

- Xem xét cổ ngọc? ngươi có bản lĩnh như vậy, Lam Yên đảo vực này không bị ngươi đào rỗng sao? Lời này của ngươi đi lừa tiểu hài tử ba tuổi đi.

- Ha ha, những thần thông này của tại hạ cũng là do được tổ tiên truyền thừa. Đời trước đều không có học hiểu, không ngờ tới tay ta lại tìm hiểu ra. Thời gian ta xuất đạo ngắn ngủi, trên thực tế cơ hội cũng không nhiều lắm. Chỉ là đã thành công tìm được chỗ tốt chân chính nhiều lần. Nếu như bằng hữu không tin, chúng ta có thể tùy tiện tìm một cửa hàng cổ ngọc nhìn xem.

Yến Thanh Tang trầm ngâm nói.

- Xác xuất thành công của ngươi cao bao nhiêu?

- Người bình thường đánh bạc cổ ngọc, đều dựa vào vận khí, dựa vào vận khí của tay. Có chút người đạo hạnh cao, có lẽ một phần ngàn xác xuất tìm được chỗ tốt. Mà ở dưới bộ thần thông truyền thừa này, giống như có quan hệ với huyết mạch vậy. Cho nên xác xuất thành công ở một phần mười.

Giang Trần cũng không có nói quá vẹn toàn.

- Ồ?

Yến Thanh Tàng dường như bắt đầu có chút hào hứng:

- Ngươi xác định mình không nói mơ đó chứ?

- Mắt thấy mới là thật.

Giang Trần cười nhạt nói.

- Được, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi thực sự có bổn sự như vậy sao.

Yến Thanh Tang thực sự không tin, hắn rất muốn nhanh chóng nhìn thấy.

- Cửa hàng cổ ngọc là do ngươi định đoạt. Tránh cho ngươi nói ta thiết lập bố trí lừa ngươi.

Giang Trần vì muốn làm cho Yến Thanh Tang tin, cho nên dứt khoát nói như vậy.

Yến Thanh Tang gật gật đầu nói:

- Tốt, theo ý ngươi, ta quyết định.

Không biết vì sao Yến Thanh Tang nhìn thấy Giang Trần tự tin như vậy, Yến Thanh Tang lại sinh ra ba phần tín nhiệm khó hiểu. Hai người lập tức đi về phía đường cổ ngọc.

Ở Kỳ tích chi thành này, đường cổ ngọc là con đường dễ đi nhất.

Yến Thanh Tang không có đi tới những cửa hàng lớn kia, mà tìm mấy tiểu điếm nhỏ, tùy ý chọn một nhà.