Giang Trần không chút hoang mang, chậm rãi tìm ra thứ này trong cửa hàng.

Đồ vật trong cửa hàng này quá nhiều, tuy rằng là cửa hàng chuyên kinh doanh Lam Yên cổ ngọc, nhưng mà bốn phía cửa hàng này đều là cổ ngọc.

Những cổ ngọc này đại đa số đều là ngọc thô chưa mài dũa, không có trải qua tạo hình của con người, là đào móc đi ra. Từ bên ngoài nhìn vào quả thực không chênh lệch nhiều lắm.

Hoa Minh cười hắc hắc:

- Huynh đài, nếu như ngươi muốn thử một chút, ta giúp ngươi ép giá. Nhất định sẽ thu được cái giá tốt.

Giang Trần khoát tay nói:

- Đừng nói chuyện, cứ nhìn là được.

Hoa Minh đành phải câm miệng.

Cổ ngọc bên trên cửa hàng này chồng chất khắp nơi, muốn từ bên trong vô số cổ ngọc này tìm được thứ đồ vật hợp ý với mình quả thực không dễ dàng.

Hơn nữa bên cạnh cổ ngọc còn có chật ních người, Giang Trần cũng không muốn đứng ở sau lưng người khác.

Chỉ đành xem trước ở những nơi không có người, hoặc là ít người.

Chỉ tiếc địa phương ít người quả nhiên không có thứ gì tốt. Giang Trần tùy tiện nhìn vài cái, trong thần thức lại thấy không có phản ứng đặc biệt gì.

- Bên trong cửa hàng này nhất định có vật gì tốt. Bằng không mà nói, đạo phong ấn trong thần thức ta sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra sự chấn động. Chỉ là, rốt cuộc thứ tốt ở đâu? Là một khối trong vô số khối Lam Yên cổ ngọc này hay sao?

Tuy rằng chưa thể nói là mò kim đáy bể, thế nhưng độ khó khi muốn tìm ra quả thực rất lớn.

Giang Trần chạy một vòng, trừ những địa phương nhiều người hắn chưa từng đi, những nơi khác trên cơ bản hắn đã đi qua một lần.

Không thu hoạch được gì.

Giang Trần có chút thất vọng, nhìn qua mấy nơi có nhiều người, hắn đành đi qua.

Cũng may ở nơi này quả thực có trật tự, sau khi Giang Trần đi qua, có tiểu nhị dẫn đường cho hắn, làm cho hắn có thể nhẹ nhàng tìm được nơi quan sát tốt.

Giang Trần nhìn mấy chỗ, lại không có phát hiện ra thứ gì.

Chỉ còn lại chỗ nhiều người nhất, Giang Trần nhìn qua đám người chen chúc kia, nói:

- Không phải thứ tốt luôn ở nơi có nhiều người nhất chứ? Như vậy mà nói cũng không dễ a.

Nơi nhiều người, ngươi một chút, ta một chút, nói không chừng nếu như có thứ tốt cũng đã sớm bị chọn.

- Đi qua nhìn một lát.

Giang Trần đi về phía nơi có nhiều người nhất.

Trong vòng luẩn quẩn này có rất nhiền hoang ngọc, chồng chất tạo thành một tòa núi nhỏ, quy mô vô cùng lớn. Mà bên cạnh tòa núi nhỏ kia, ít nhất tụ tập bốn năm mươi người.

Nhóm người này, vẻ mặt tràn ngập vẻ cuồng nhiệt, bộ dáng giống như muốn đãi vàng vậy.

Một tiểu nhị thấy Giang Trần tới gần, mỉm cười nói:

- Khách quý, đống nguyên thạch này là hàng hôm nay mới tới.Trước đó không có trải qua chọn lựa, cho nên xác suất xuất hiện thứ tốt sẽ lớn hơn một chút. Nhưng mà tương ứng với nó, giá cả cũng cao hơn một chút.

Đối với chuyện này Giang Trần không cảm thấy kỳ quái gì, bất kỳ vật gì, có hàng mới tới đều có lực hấp dẫn rất lớn.

Hoa Minh lại làm ra vẻ:

- Giá cả bây giờ là bao nhiêu?

Tiểu nhị kia có chút chán ghét nhìn Hoa Minh, lại nhìn Giang Trần, sau khi hiểu quan hệ giữa hai người, lời nói mắng chửi người cuối cùng hắn cũng không có nói ra, mà chỉ cười nói với Giang Trần:

- Khách nhân, khối lớn ở đây mỗi khối năm trăm Thiên linh thạch, khối nhỏ mà nói, ba trăm Thiên linh thạch. Số đặc biệt lớn thì một ngàn Thiên linh thạch.

Giang Trần nhìn qua đồng hoang ngọc chồng chất như núi kia, tất cả lớn nhỏ ít nhât cũng có mấy vạn khối. Giang Trần âm thầm tặc lưỡi, sinh ý Lam yên cổ ngọc này quả nhiên là làm rất tốt a.

Một đống lớn Lam Yên cổ ngọc như vậy, chỉ sợ giá cả ít nhất cũng ngàn vạn Thiên linh thạch.

Hoa Minh hắng giọng hồn nhiên không để ý tới vẻ mặt chán ghét của tiểu nhị kia, nói:

- Phương diện chiết khấu tính như thế nào đây?

- Không có chiết khấu.

Tên tiểu nhị kia trừng mắt nhìn Hoa Minh, hiển nhiên đối với đầu phân heo đi theo quấy rầy rất là khó chịu, cảm thấy hắn ta ở chỗ này rất là dư thừa.

- Không có chiết khấu, ngươi đừng khi dễ cố chủ ta là người ngoài a. Hoa Minh ta là địa đầu xà ở Hoàng Oanh cốc này, Hoàng Oanh cốc chúng ta làm sinh ý cổ ngọc, nào có chuyện không có chiết khấu? Bằng vào thân phận của cố chủ ta, các ngươi cũng nên có chiết khấu mới đúng.

- Quý ngài là?

Tên tiểu nhị kia nhìn qua Giang Trần.

- Hừ, cố chủ nhà ta chính là nhân vật trong Thập đại thần quốc, về phần thân phận tự các ngươi đoán đi. Hiếm khi tới Lam Yên đảo vực chúng ta làm khách. Các ngươi có lẽ cũng không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho khách quý đó chứ?

Hoa Minh này rất biết cáo mượn oai hùm.

Giang Trần thấy Hoa Minh này tự mình sắp xếp cho hắn một thân phận như vậy cũng cười khổ không thôi. Nhưng mà hắn cũng không có mở miệng phủ nhận.

Hoa Minh kia đã mở miệng, hắn có mở miệng làm sáng tỏ cũng không quan trọng.

- Được rồi.

Tên tiểu nhị kia dò xét Giang Trần một lát, nói:

- Đã là khách quý thì coi như hội viên cao cấp, giảm cho ngài một thành. Nếu như số lượng cực lớn, có thể hưởng thụ ưu đãi một thành rưỡi.

Giang Trần bỗng nhiên nhếch miệng cười cười:

- Ta chỉ chơi đùa mấy khối, mức không lớn.

Lời vừa nói ra, tên tiểu nhị kia và Hoa Minh thiếu chút nữa té xỉu. Hoa Minh đã nói như vậy, kết quả Giang Trần chỉ nói mua mấy khối.

Hắn còn tưởng rằng Giang Trần sẽ giống như lúc thu mua Thiên địa Lăng Vân chi, vừa ra tay chính là cấp bậc trăm vạn, thậm chí không chỉ có như vậy.

Mấy khối?

Mấy khối đáng giá vài đồng cơ chứ?

Biểu lộ của tên tiểu nhị kia có chút xấu hổ nói:

- Khách nhân, nếu như tiêu phí không tới vạn, thì chiết khấu này không có.

Nếu như chỉ lại mấy khối mà nói, cộng lại không tới ba ngàn Thiên linh thạch, loại sinh ý này còn chiết khấu gì chứ? Trong cửa hàng bọn họ không có tiền lệ như vậy a.

- Không sao cả, ta chỉ cần thứ tốt.

Giang Trần vô cùng thản nhiên.

Thật vất vả mới lách vào được đám người, Giang Trần đứng trong đám người, cũng học mọi người, bắt đầu lựa chọn.

Tới gần đống nguyên thạch cổ ngọc này, đạo phong ấn trong thần thức của Giang Trần cũng xuất hiện sự chấn động trước đó, loại tần suốt này vô cùng quen thuộc.

- Quả nhiên là ở chỗ này.

Giang Trần kiên nhẫn tìm tòi.

Đầu tiên, hắn bắt đầu càn quét những khối cổ ngọc trên tay những người này. Phát hiện những thứ mà những người này cầm vào trong tay đều không có chỗ đặc biệt gì.

Tâm sự trong lòng cũng biến mất.

Nếu như thứ tốt đã bị người ta nắm bắt tới tay, vậy thì khó khăn lớn.

Đã không tới tay thì chứng minh thứ tốt còn ở trong đống nguyên thạch trước mắt này. Giang Trần không chút hoang mang, đi theo tiết tấu tìm kiếm của mọi người, thần thức triển khai toàn bộ, nhìn chằm chằm vào mỗi một khối cổ ngọc nguyên thạch được mọi người chọn lựa.

Không thể không nói, nhiều người hiệu suất vô cùng cao.

Đột nhiên thần thức Giang Trần khẽ động, một khối nguyên thạch trong lúc mọi người tìm kiếm lăn ra khiến cho thần thức hắn rung động.

- Là nó sao?

Giang Trần ra tay rất nhanh, quyết định nhanh chóng, trực tiếp nắm lấy khối nguyên thạch kia.