Giang Trần nhất niệm đến đây, càng dẫn dắt chiến đấu vào trung tâm Phong Vân Thất Hồn Tán.

Người áo choàng màu đen kia đánh lâu không dứt, trước kia thong dong, cũng chầm chậm hóa thành nôn nóng. Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, chiến đấu đến một bước này, lá bài tẩy của mình cơ hồ ra tận, rõ ràng còn không thể cầm xuống đối thủ đáng sợ kia. Người này, thật sự là thí luyện giả của Đông Diên đảo sao?

Trong nội tâm người áo choàng màu đen tràn ngập nghi vấn cùng oán khí.

Phanh!

Quyền quyền chạm nhau, sinh ra uy năng, chấn hai người đều liên tiếp lui về phía sau, bước chân thất tha thất thểu. Hiển nhiên, hai người tiêu hao, đều là không nhỏ.

Thần Ma Kim Thân cũng tốt, hay phương thức Ác Linh phụ thể chiến đấu cũng tốt, kỳ thật đều rất hao phí công lực.

- Lại đến.

Nhưng Giang Trần lại rất nhanh nhẹn dũng mãnh, hướng đối phương đánh tới.

Người áo choàng màu đen kia vung mạnh Cự Phủ, bức mở Giang Trần.

- Chậm đã!

Người áo choàng màu đen khoát tay chặn lại, ý bảo Giang Trần tạm dừng công kích.

Giang Trần huyền mà không phát, nhe răng cười nhìn đối phương, hiển nhiên, hắn muốn nhìn người này còn có bịp bợm gì.

Giang Trần suy đoán, uy lực của Phong Vân Thất Hồn Tán, không sai biệt lắm cũng sắp xuất hiện.

- Các hạ rất có bản lãnh, chỉ sợ không phải tu sĩ thí luyện của Đông Diên đảo a?

Pháp thân của người kia còn không có khôi phục, nhưng ngữ khí rõ ràng so với trước uyển chuyển hơn rất nhiều.

Hiển nhiên, một trận chiến này, cũng để hắn thu hồi kiêu ngạo, bắt đầu nhìn thẳng vào sự thật.

Giang Trần cười lạnh nhìn đối phương:

- Ta có lệnh bài thí luyện, có đánh số thí luyện. Tự nhiên là tu sĩ thí luyện của Đông Diên đảo, nhưng ta có thể khẳng định, ngươi không phải!

Người áo choàng màu đen lạnh lùng nói:

- Ngươi không cần biết ta có phải hay không, nhưng trận chiến này chúng ta người này cũng không thể làm gì được người kia, không thể chiến tiếp như thế, cả hai giảng hòa, như thế nào?

Giang Trần lắc đầu:

- Trận chiến này không phải lôi đài, không có thế hoà không phân thắng bại.

Ngữ khí của người áo choàng màu đen trầm xuống:

- A? Vậy ngươi ý định như thế nào? Còn muốn phân ra thắng bại? Ngươi thật cho là bổn thiếu gia sợ ngươi?

- Chẳng lẽ ngươi không sợ?

Giang Trần cười lạnh.

- Không sợ, sao ngươi dừng lại? Không sợ, sao ngươi ôm ý niệm muốn đi trong đầu? Huyền Hoàng Thủ Ô này, ngươi không muốn sao?

Người áo choàng màu đen thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Với tư cách đệ tử của bát đại thế gia, hắn vốn rất kiêu ngạo. Thí luyện giả Đông Diên đảo, trong mắt hắn chỉ là con sâu cái kiến.

Hôm nay cùng một con sâu cái kiến đấu lâu như vậy, rõ ràng một chút thượng phong cũng không có chiếm. Cái này để cho trong lòng của hắn không khỏi có ý niệm nửa đường bỏ cuộc.

Dù sao, bọn hắn thí luyện thời gian có hạn, không thể đem thời gian hao phí ở trong chiến đấu không có bao nhiêu phần thắng này.

Dù sao, người trước mắt này càng lợi hại, nhiều lắm chỉ là thí luyện giả tinh anh của Đông Diên đảo, giết một cái có thể đạt được năm điểm tích lũy.

Thế nhưng mà, hiện tại tình hình chiến đấu đã rất rõ ràng. Năm điểm tích lũy kia không dễ cầm, thậm chí lấy không được. Cho nên, lại ở chỗ này hao phí thời gian, vậy thì có chút không thông minh.

Tinh anh thí luyện giả có 60 người, cần gì ở trên người một yêu nghiệt lãng phí quá nhiều thời gian. Không có khả năng từng tinh anh thí luyện giả khác, đều đáng sợ như vậy a?

Lần này bát đại thế gia so đấu thí luyện, thoạt nhìn chỉ là một trận tranh đoạt bình thường, nhưng trên thực tế, lại là tất cả đại thế gia đang lục đục với nhau.

Ai cũng không muốn thua, cũng thua không nổi.

Huyền Hoàng Thủ Ô trân quý, nhưng so với lợi ích gia tộc, một cây Huyền Hoàng Thủ Ô, cũng không có cái gì không bỏ xuống được.

Người áo choàng màu đen kia gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần, trong mắt phun ra hỏa diễm, phảng phất muốn dùng ánh mắt đốt cháy Giang Trần.

- Lần này coi như ngươi vận khí tốt, bổn thiếu gia còn có chuyện khác.

Cuối cùng nhất, người này vẫn nhịn được, vứt bỏ một câu tràng diện, ý định lợi dụng tốc độ tuyệt đối, chuẩn bị chuồn đi.

Giang Trần khoan thai cười cười:

- Ngươi cảm thấy, mình còn đi được sao?

Ánh mắt người kia trầm xuống:

- Như thế nào? Ngươi hẳn là cảm thấy, ngươi thật có bản lĩnh lưu lại ta? Đừng ngây thơ, ta và ngươi lại chiến đấu nửa tháng, cũng là khó phân thắng bại.

- Cái này khó mà nói.

Ngữ khí của Giang Trần, giống như cười mà không phải cười. Căn cứ hắn suy tính, Phong Vân Thất Hồn Tán kia, cũng không sai biệt lắm đến lúc hiển uy rồi.

- Hừ hừ, ngươi chậm rãi nằm Thanh Thu Đại Mộng a.

Người này cũng là thế hệ kiên nhẫn, tuy một bụng tức giận, nhưng vẫn có thể khắc chế, xem xét thời thế, lựa chọn tránh đi mũi nhọn của Giang Trần.

Bất quá, hắn lập tức biến sắc.

Vội vàng đề khí cảm ứng khí hải, vừa thử dò xét, làm cho tâm tình của hắn lập tức ngã vào thung lũng. Ngắn ngủi nghỉ ngơi và hồi phục một chút, khí hải của hắn giống như bỗng nhiên bị lực lượng gì đó phong bế!

Cảm giác sởn hết cả gai ốc, thoáng cái truyền khắp toàn thân người áo choàng màu đen. Mà ánh mắt hắn thoáng nhìn Giang Trần, chỉ thấy trên mặt Giang Trần tràn ngập mỉm cười đùa cợt.

Một loại dự cảm bất tường, làm cho toàn thân người này ứa ra mồ hôi lạnh.

- Cam chịu số phận đi, chẳng cần biết ngươi là ai, ta nói rồi, ta chỉ cho ngươi hai lựa chọn. Một là chính ngươi tháo áo choàng xuống, hai là ta đến.

Thanh âm của Giang Trần mang theo ý tứ tuyên án.

- Ngươi… ngươi hèn hạ!

Đối phương rõ ràng cảm thấy khí hải của mình xuất hiện vấn đề, cũng ý thức được mình nguy ở sớm tối.

Thò tay ném đi, một đạo hào quang quỷ dị, trực tiếp chui lên không trung, tản ra mọi nơi.

Giang Trần thấy một màn như vậy, lại không kịp ngăn cản.

- Hừ, gọi đồng bạn sao?

Giang Trần cười lạnh.

- Quá ngây thơ rồi.

Giang Trần sải bước tiến lên, nắm đối phương trong tay.

Hưu!

Áo choàng màu đen bị kéo xuống, là một thanh niên mặt mày hung ác nham hiểm, nhìn về phía trên, niên kỷ so với Giang Trần còn nhỏ hơn mấy tuổi.

Giang Trần liếc liền nhìn ra, hít một hơi lãnh khí, chậc chậc thở dài:

- Quả nhiên là vậy.

Giang Trần tự nhiên nhận ra, người trẻ tuổi này, là khách quý Hồi Xuân đảo vực mời đến. Đám khách quý mắt cao hơn đầu, dưới mắt không còn ai kia, có một đám thiên tài trẻ tuổi. Người trước mắt này, là một cái trong đó.

- Ngươi nhận thức ta?

Sắc mặt người áo choàng màu đen kia thảm đạm.

- Ta không biết ngươi, cũng không cần nhận thức ngươi. Ta chỉ biết, ngươi là địch nhân của ta, ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết. Ta liền tiễn đưa ngươi đi trước một đoạn đường.

Ngữ khí của Giang Trần phát lạnh, tràn đầy khắc nghiệt.

Người kia khàn giọng nói:

- Ngươi dám giết ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi giết ta, là chiêu họa cho Đông Diên đảo, chiêu họa cho Hồi Xuân đảo vực!

- Đúng vậy a?

Giang Trần nhịn không được cười lên.

- Chiếu ngươi nói như vậy, ta càng nên giết ngươi rồi. Đông Diên đảo? Chẳng qua là lưu vong chi đảo, có chiêu họa hay không, chúng ta đều là kẻ tù tội mất đi tự do. Ngươi nói phải không?

Nghe được Giang Trần nói, trong nội tâm người nọ càng mát lạnh.