Trong lòng Giang Trần cũng có chút kích động nho nhỏ. Thần thức bắt đầu càn quét trong nhẫn trữ vật này. Đầu tiên, Giang Trần muốn xếp hạng những thứ nguy hiểm trong nhẫn trữ vật.

Bởi vì rất nhiều cường giả đều vô cùng gian trá, thường thường sẽ để lại trong nhẫn trữ vật của mình một ít cơ quan. Loại hành động này cũng tránh cho việc sau khi mình chết, thứ tốt còn tiện nghi cho cừu nhân.

Giang Trần không phải là loại người lỗ mãng, tuy rằng cao hứng, thế nhưng không vì vậy mà đắc ý quên mình. Thần thức cẩn thận tìm kiếm một phe, sau đó tâm thần Giang Trần khẽ động, nói:

- Hay cho một Thư lão đầu, quả nhiên là vậy.

Ở biên giới nhẫn trữ vật này quả nhiên có mấy cái châm nhỏ bằng mắt thường không thể thấy được. Những cái châm nỏ này, trên mỗi cái đều có kịch độc.

Loại châm nhỏ này một khi đâm phải chưa hẳn đã có cảm giác đau đớn gì. Thế nhưng mà kịch độc một khi khuếch tán, có thể khiến cho võ giả ngay lập tức bị hạ gục.

- Thật là một lão đầu âm hiểm.

Giang Trần âm thầm tán thưởng, dùng thủ pháp đặc thù dẫn những chiếc châm này ra. Sau khi xử lý sạch, Giang Trần xác định không còn bất kỳ nguy hiểm nào, lúc này mới bắt đầu kiểm tra.

- Khá lắm.

Sau khi Giang Trần quét qua, cũng hít sâu một ngụm khí lạnh.

Giang Trần không phải là người chưa nhìn thấy một số tài phú lớn bao giờ. Hắn bây giờ là chủ nhân Lưu Ly vương thành, luận tài phú, tài phú của Khổng Tước thánh sơn vô cùng kinh người.

Thế nhưng mà hắn phát hiện ra, tài phú mà Khổng Tước đại đế lưu lại hoàn toàn kém so với lão đầu Thư Vạn Thanh này.

Phải biết rằng Khổng Tước đại đế khống chế Lưu Ly vương thành, khống chế một quái vật khổng lồ mấy ngàn năm. Mà Thư Vạn Thanh bất quá chỉ là một lão dầu tán tu, lánh đời không xuất thế mà thôi.

- Quả nhiên sống lâu cũng là một loại ưu thế a. Tài phú tích lũy được quả nhiên kinh người.

Giang Trần thở dài, nhìn qua tài phú chất đầy trong nhẫn trữ vật.

Số linh thạch kia quả thực là vô số kể.

Quan trọng nhất chính là linh thạch mà lão nhân này thu nạp không phải là Thánh linh thạch bình thường. Mà là Thiên Linh thạch cấp cap nhất.

Linh dược có linh dược Thiên cấp. Linh thạch cũng có linh thạch Thiên cấp.

Đương nhiên linh thạch Thiên cấp đối ứng với cường giả Đế cấp, mà không phải là cường giả Thiên Vị.

Một khỏa linh thạch Thiên cấp có thể so sánh với một vạn Thánh linh thạch. Mà linh thạch Thiên cấp của lão nhân này có thể dùng ngàn vạn tới hơn ức mà tính.

- Cường giả Thiên Vị quả nhiên là phú địch thiên hạ a.

Giang Trần triệt để im lặng, cũng không phải hắn chưa từng nhìn qua loại tài phú này. Kiếp trước với tư cách là nhi tử Thiên Đế, tài phú của hắn còn kinh người hơn thế này nhiều.

Thứ hắn giật mình là so với võ giả bình thường của cương vực nhân loại, tài phú của cường giả Thiên Vị quả thực quá mức kinh người. Quả thực là cách biệt một trời một vực.

- Ha ha, xem ra, giết một cường giả Thiên Vị, nguy hiểm tuy rằng lớn, tiền lời cũng lớn a.

Giang Trần tự giễu cười cười, tiếp tục kiểm kê chiến lợi phẩm.

- Ồ? Đây là một kiện vũ khí hay sao?

Giang Trần nhìn thấy một thanh dao găm, nhìn qua không có bao nhiêu sắc bén. Nhưng vừa đập vào mắt đã khiến cho người ta có cảm giác tim đập nhanh, loại sát khí thu liễm này giống như là mãnh thú ngủ đông, ở ẩn, sát khí như ẩn như hiện khiến cho người ta rung động.

Giang Trần cầm trong tay, chậc chậc tán thưởng:

- Thanh dao găm này tuyệt đối là thần binh lợi khí cấp bậc Thiên Vị. Lão nhân này quả nhiên là ẩn tàng được thứ tốt a.

Giang Trần tán thưởng, kiện binh khí này Giang Trần quyết định thu. Đương nhiên không phải thu cho mình, mà là thu cho Đan Phi. Giang Trần nhớ rõ Đan Phi am hiểu dùng dao găm.

Thanh dao găm này không thể nghi ngờ sẽ khiến cho sức chiến đấu của Đan Phi tăng mạnh.

- Ồ? Còn có phù lục?

Giang Trần nhìn thấy phía trước mắt rõ ràng còn có mấy tấm phù lục. Phù lục này có bốn cái, trong đó có hai cái tạo hình hoàn toàn giống nhau.

Hai tấm khác, lại không giống.

Giang Trần cầm trong tay, nhìn từng cái một.

- Chậc chậc, cường giả Thiên Vị quả nhiên trên người không có thứ gì là tàn phẩm. Hai tấm phù lục giống nhau này không ngờ lại là phù lục cùng loại với Đế Lâm Ngự giáp phù, chỉ là đẳng cấp là Thiên Vị.

Loại phù lục này một khi thúc dục, có thể khiến cho phòng ngự của bản thân thoáng cái tăng vọt tới trình độ Thiên Vị. Đối mặt với một kích điên cuồng của cường giả Thiên Vị cũng không tới mức bị thương.

- Ha ha, Thư lão đầu à Thư lão đầu. Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu ích kỷ? Nhiều thứ tốt nhưu vậy, rõ ràng ngươi có dùng cũng không có tác dụng, thế nhưng lại không chịu truyền cho hậu bối?

Giang Trần cầm hai tấm phù lục phòng ngự Thiên Vị. Trong lòng vui mừng, lại cảm thán, phù lục này quả thực kinh người cực kỳ.

Mặc dù là Giang Trần, hiện tại cũng tự biết mình không chế tác được phù lục cấp bậc này. Không thể tưởng tượng được trong tay lão nhân này lại có hai tấm.

Loại phù lục này bình thường đều có thể dùng ba tới năm lần. Đối với một võ giả mà nói, tuyệt đối là lợi khí phòng thân. Nhất là đối với cường giả Đế cảnh mà nói, một khi nhận được phù lục này, tuyệt đối là như hổ thêm cánh. Quét ngang cường giả cùng giai cũng không phải là nói chơi.

- Nhìn xem hai tấm còn lại là gì?

Giang Trần cao hứng bừng bừng, hắn phát hiện ra, kiểm kê chiến lợi phẩm không ngờ lại là chuyện thoải mái như vậy. Hai tấm phù lục còn lại, một tấm trong đó còn tốt hơn.

Giang Trần nhìn qua một chút, cũng nhịn không được mà cười rộ lên:

- Quả nhiên có công có thủ. Tấm phù lục này lại là phù lục có tính công kishc cùng với Đế Lâm chân cương phù. Có thể khiến cho cường giả Đế cảnh lập tức có lực công kích của Thiên Vị nhất trọng. Không tệ, không tệ.

Giang Trần nắm phù lục này trong tay, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Miếng phù lục còn lại là thứ gì đây?

Giang Trần nắm tấm phù lục cuối cùng, trong lòng càng thêm chờ mong.

Tấm phù lục cuối cùng lại làm cho tâm thần Giang Trần rung chuyển mạnh mẽ.

Tấm phù lục cuối cùng không ngờ lại là một tấm Tiềm Hành phù cực kỳ hiếm thấy.

Cái gì gọi là Tiềm Hành phù?

Tiềm Hành phù này là một loại phù lục vô cùng cường hãn, một khi thi triển phù lục này, có thể khiến cho người ta tiềm hành vô tung, không có bất kỳ chấn động nào.

Mắt thường không nhìn thấy, lỗ tai không nghe được, thần thức không phát giác ra được. Hoàn toàn dung hợp vào trong tiết tấu vận hành của hư không. Không thể dùng cảm giác nhận ra.

Chỉ có loại người có thần thức siêu cường mới có thể từ trong chấn động rất nhỏ phát hiện ra được điều khác thường.

Nói như vậy, Tiềm Hành phù này đều là phù lục mà bình thường thích khách đều vô cùng ưa thích. Nhưng mà Tiềm Hành phù rất khó chế tác. Tiềm Hành phù truyền thế đã ít càng thêm ít.

Giá trị của một tấm Tiềm Hành phù vượt xa một tấm phù lục công kích hoặc là phòng ngự.

Tiềm Hành phù, không chỉ đơn giản có thể dùng để ám sát người khác, mà khi ngươi gặp nguy hiểm, khi cần chạy trối chết, cũng có thể dùng Tiềm Hành phù, né tránh đuổi giết.