Loại không nhuần nhuyễn này thường thường sẽ có nguy hiểm rất lớn. Nếu như không đi, đừng nói là thần cung thượng cổ kia. Coi như là Lôi Khiếu Thiên và Xích Vân kia cũng có thể tạo thành uy hiếp với hắn.

Cho nên ma chủ Thiên Ma đoạt xá thành công, cũng không có quay đầu lại, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Giang Trần thấy vậy, không nói hai lời, lập tức mời tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc và thần điểu Chu Tước, nói:

- Đuổi.

Thần điểu Chu Tước lắc đầu nói:

- Không cần đuổi, không kịp đâu.

Hiển nhiên ma chủ Thiên ma đã thi triển bí pháp Ma tộc, tốc độ bỏ chạy cực nhanh. Căn bản không để cho người đằng sau có cơ hội đuổi theo hắn.

Thần thức Giang Trần triển khai toàn bộ, cũng không có cách nào tìm kiếm được thân ảnh của ma chủ Thiên Ma.

Về phần thần cung, sau khi bắn ra ba mũi tên kia, quang mang sáng chói như ngân hà dần dần ảm đạm. Ba mũi tên màu vàng vô cùng có linh tính trở lại.

Bám vào chung quanh thần cung thượng cổ, ba mũi tên hoàng kim kia, bắn nát pháp thân ma chủ Thiên Ma, vẫn lưu lại một tia sát ý khiến cho người ta phải chú ý.

- Giang Trần, ngươi còn do dự gì? Còn không nhỏ máu nhận chủ?

Thần điểu Chu Tước không nhịn được mà quát.

Giang Trần giật mình, vội vàng phục hồi tinh thần lại, nhỏ máu nhận chủ. Thi triển thần thức tiến hành trao đổi với thần cung.

Thần cung thượng cổ này ẩn chứa vô tận nội tình và truyền thừa của Thánh Nhất tông, rất có linh tính. Vừa rồi ba mũi tên kia là được một cỗ lực lượng phong ấn ở trong Thiên đỉnh từ thời thượng cổ.

Nói trắng ra ba mũi tên này chính là cố ý chuẩn bị vì ma chủ Thiên Ma kia.

Một khi căn cơ linh mạch ở nơi này bị phá hỏng, thần cung thượng cổ này sẽ trực tiếp xuất thế, bắn về phía tồn tại mà nó cảm nhận được sự uy hiếp.

Đây cũng là nguyên do vì sao ba mũi tên màu vàng này tránh đi ba cường giả Nam Đấu ly tộc, trực tiếp bắn về phía ma chủ Thiên Ma.

Giang Trần nhỏ máu nhận chủ, Lôi Khiếu Thiên và Xích Vân của Nam Đấu ly tộc kia rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng xoáy màu đen của ma chủ Thiên Ma, vẻ mặt sợ hãi nhìn qua bốn phía, nào có nửa phần uy nghiêm của cường giả Thiên Vị?

Giờ phút này bọn họ hoảng sợ như chó nhà có tang, nhìn quanh bốn phía. Hiển nhiên đang tìm kiếm tung tích của Chung Ly Diễn. Chỉ là Chung Ly Diễn đã bị ma chủ Thiên Ma đoạt xá, vốn Chung Ly Diễn đã vẫn lạc kể từ lúc đó.

Giờ phút này Giang Trần lại vừa vặn nhỏ máu nhận chủ hoàn tất.

Hắn giương cung, chỉ về phía hai người Lôi Khiếu Thiên và Xích Vanak ia.

Thần điểu Chu Tước nói một tiếng:

- Giang Trần, đi lên.

Giang Trần ngầm hiểu, nhảy lên lưng thần điểu Chu Tước. Thần điểu Chu Tước hòa thành một đạo quang mang màu hồng, như bão tố bắn về phía cung điện kia.

Lôi Khiếu Thiên và Xích Vân kia thấy Giang Trần kéo thần cung thượng cổ, lắp mũi tên màu vàng bắn thẳng về phía họ, trong lúc nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán.

Hai người căn bản không dám dừng lại, hóa thành hai đạo quang mang điên cuồng phóng về phía Nam Đấu ly tộc kia.

Rốt cuộc cũng là cường giả Thiên Vị, muốn chạy trốn giữ mạng mà nói, tốc độ vẫn cực nhanh.

Trong nháy mắt, hai người này đã chạy mất tăm mất tích.

ngay cả Giang Trần cũng nhìn vào mà trợn mắt há hốc mồm. Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đường đường là cường giả Thiên Vị lại bị thần cung thuợng cổ này làm sợ tới mức thất thố như vậy. Ngay cả dũng khí đối mặt cũng không dám mà chạy vội.

Thần điểu Chu Tước cũng thở dài một hơi, nó kỳ thực rất rõ ràng. Thần cung tuhowjng cổ tuy rằng nhỏ máu nhận chủ, đã coi như là vật của Giang Trần.

Thế nhưng mà dùng thực lực của Giang Trần hiện tại, muốn thúc dục thần cung thượng cổ này, căn bản không có bất kỳ khả năng nào.

Cho nên hành động lần này của Giang Trần hơn phân nửa vẫn có ý tứ cáo mượn oai hùm. Chỉ là hai người này đã sớm bị thần cung thượng cổ dọa cho mất mật, đâu còn có thời gian đi phán đoán thực lực mạnh yếu của Giang Trần ra sao. Liệu có thể thúc dục thần cung thượng cổ này hay không.

Bọn họ thoát khỏi vòng xoáy màu đen của ma chủ Thiên Ma, trước tiên đã nghĩ tới việc làm sao có thể chạy trối chết. Đối với bọn họ mà nói, lần kinh nghiệm không may này hoàn toàn là một trận ác mộng. Bọn họ muốn tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ thị phi này. Không bao giờ muốn tới nữa.

Giang Trần đáp xuống cung điện, thấy dưới cung điện kia đám người Vân lan đại đế đang thấp thỏm, lo âu co rút lại trong góc, nhìn qua có vẻ như đang tìm cơ hội chạy trốn.

Giang Trần nhìn thấy mấy gia hỏa này có tức giận cũng không có chỗ phát tiết.

Lúc này vừa vặn tám huynh đệ Cự Thạch nhất tộc chạy tới.

Giang Trần không thèm nói nhảm, hạ lệnh:

- Đại thạch, những tên này đã đọa nhập ma đạo, là tay sai của ma chủ Thiên Ma, tiễn bọn chúng lên đường đi.

Đám người Vân Lan đại đế nghe vậy, hồn phi phách tán.

Không ít võ giả thì khóc thét lên, phịch phịch, quỳ xuống cầu xin Giang Trần tha thứ.

- Giang Trần thiếu chủ, chúng ta bị ma quỷ ám ảnh, cầu Giang Trần thiếu chủ khoan dung, ban thưởng cho chúng ta một con đường sống. Chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa. Không, không, chúng ta ng uyện ý làm chó của Giang Trần thiếu chủ. Vĩnh viễn nghe theo Giang Trần thiếu chủ sai bảo.

- Giang Trần thiếu chủ, chúng ta đều nhìn ra, cương vực nhân loại này chỉ có Lưu Ly vương thành các ngươi là đáng tin cậy. Chúng ta nguyện ý gia nhập Lưu Ly vương thành, làm chó giữ nhà cho Lưu Ly vương thành.

Những người này đều là võ giả tinh anh của Lưu Ly vương thành, lúc này không ngờ lại biểu hiện thất thố, làm ra trò hề như vậy.

Quả thực Giang Trần không quen nhìn thế này.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Vân Lan đại đế, những người gọi là cường giả Đế cảnh lúc này tuy rằng trong mắt hiện lên dục vọng muốn sông, thế nhưng lại không có quỳ xuống đất cầu xin Giang Trần tha thứ.

Hiển nhiên bọn họ cũng biết, hiện tại bọn họ cầu xin Giang Trần, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.

Giờ phút này ý nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ chỉ có một, chính là phân tán ra chạy trốn.

Thoát được ai hay người đó.

Vân Lan đại đế nhíu mày kêu lên:

- Các ngươi cầu xin hắn ta làm gì? Tiểu tử này ý chí sắt đá, các ngươi càng cầu hắn, càng không thể đao động được tâm tư hắn. Mọi người cùng nhau xông lên. Có thể trốn được hay không đành mặc cho số phận vậy.

- Đúng vậy, chúng ta đầu nhập vào ma chủ Thiên Ma, chỉ cần Ma chủ đại nhân không chết. Tương lai chúng ta sẽ có ngày đông sơn tái khởi.

- Đi.

Những người này như ong vỡ tổ, phóng ra bên ngoài.

Giang Trần cười lạnh một tiếng, thần cung thượng cổ giương lên, tập trung vào Vân Lan đại đế.

Quả thực Giang Trần không có cách nào khống chế thần cung thượng cổ này. Đây chẳng qua là không có cách nào phát huy ra uy năng cực hạn của thần cung thượng cổ này, giống như vừa rồi tiêu diệt pháp thân ma chủ Thiên Ma vậy.

Nhưng muốn nói kích phát ra một phần nhỏ uy năng không phải là vấn đề lớn. Thần cung thượng cổ này cho dù một phần nhỏ uy năng cũng vô cùng dọa người.