Phanh.

Phanh Phanh.

Ba tên cường giả Thiên Vị, hiển nhiên ai cũng không muốn chịu thua ai. Tốc độ nhanh chóng, đối mặt với cấm chế ba phía khác, cũng điên cuồng bắt đầu công kích.

Giang Trần nhướng mày, hắn đã xác định ba cường giả dị tộc này tuyệt đối đã phát hiện hắn và thần điểu Chu Tước. Về phần tám huynh đệ Cự Thạch nhất tộc, bọn họ khi tiến vào trạng thái minh tường, bên ngoài rất khó đánh thức bọn họ. Nhìn giống như là một bức tượng vậy. Ba tên cường giả Thiên Vị này hiển nhiên đều không có chú ý.

GIờ phút này bọn họ đang ngầm thi đấu với nhau.

Giang Trần nhìn thấy ba người này không chút kiêng nể phá hư ba mặt của cấm chế, trong lúc nhất thời lòng nóng như lửa đốt. Hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn. Dùng thần thông của ba người này, muốn phá vỡ ba mặt của cấm chế tuyệt đối không cần thời gian quá dài.

- Tiền bối, nếu như ba mặt bên ngoài của cấm chế bị phá vỡ, sẽ làm ảnh hưởng tới toàn bộ trận pháp của Thánh Nhất tông sao?

Đây là nghi hoặc lớn nhất trước mắt Giang Trần hiện tại.

- Rất có thể. Thánh địa Thánh Nhất tông này, cấm chế một khi phát động, căn cơ, linh mạch đều là một chỉnh thể. Phá vỡ một trong hai mặt, có lẽ ảnh hưởng không quá lớn. Nếu như phá hủy toàn bộ mà nói, không đơn giản là trận pháp bị liên quna. Thậm chí ngay cả ma chủ THiên Ma cũng có cơ hội chạy trốn a.

Căn cơ dao động, trận pháp phong ấn tất sẽ giảm hiệu quả trên phạm vi lớn.

Như vậy mà nói, Ma chủ Thiên Ma cường thế như vậy, một khi muốn đột phá, rời khỏi nơi này, cơ hội hiển nhiên sẽ lớn hơn rất nhiều.

Biểu hiện trên mặt Giang Trần vô cùng ng ưng trọng, nhìn qua ba tên khách không mời mà tới này, tâm tình vô cùng phức tạp.

Chuyện ma chủ Thiên ma đã làm cho Giang Trần cảm thấy rất gấp gáp. Thế nhưng hắn lại không ngờ rằng, phúc họa không cùng tới mà họa vô đơn chí. Khu vực biên giới gần Trầm Hương cốc này không ngờ lại bị người ta mạnh mẽ phá vỡ.

Xem ra tương lai của cương vực nhân loại nhất định không thể nhẹ nhàng vượt qua rung chuyển cực lớn này.

Vốn khi cảm nhận được chấn động kịch liệt, Giang Trần và thần điểu Chu Tước còn định đi tới xem xét. Thế nhưng mà dưới tình huống hiện tại, nếu như tùy tiện đi qua, dùng thực lực của hắn, đối kháng với ba tên khách không mời này, hiển nhiên hắn thiếu tiền vốn đối kháng.

Dù sao ba gia hỏa này nhìn qua đã thấy được tu vi đã siêu việt cảnh giới Đế cấp, là cường giả có cấp bậc rất cao.

Nếu như là thần điểu Chu Tước ở thời kỳ đỉnh phong, tuyệt đối sẽ không kiêng kỵ ba tên khách không mời mà tới này.

Thế nhưng mà đúng lúc mấu chốt lại gặp ba tên cường giả này.

Tâm tình của thần điểu Chu Tước cũng cực kỳ phức tạp. Nó ở thời kỳ thượng cổ bởi vì nhận ân huệ của Thánh Nhất tông, thiếu nợ nhân tình của Thánh Nhất tông, cho nên mới hứa hẹn trấn thủ phong ấn.

Một mặt nó trung với công tác, trấn thủ nơi này.

Một mặt khác nó lại vô cùng khát vọng được giải thoát khỏi nơi này, đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên niết bàn trọng sinh.

- Tiền bối, nhìn qua bọn họ cũng không phải là ma tộc.

Giang Trần nhìn một lát, đưa ra kết luận sơ bộ được.

Giang Trần đối với ma tộc vẫn còn có chút lý giải.

Phong cách của ba người này không giống như là thủ đọan của Ma tộc.

Thần điểu Chu Tước gật đầu nói:

- Hẳn không phải là Ma tộc. Nhưng mà khu vực biên cảnh bị đánh vỡ, ba người này bất kể là ma tộc hay không, đều không có ý tốt. Nhìn bộ dáng của bọn chúng, một khi phá vỡ phong ấn bên ngoài Thánh Nhất tông, căn cơ linh mạch của thánh địa Thánh Nhất tông sẽ bị phá hủy. Chuyện này đối với ma chủ Thiên ma bên trong phong ấn mà nói, là chuyện cực tốt. Phong ấn bên trong bị vỡ, Giang Trần, hạo kiếp với nhân tộc các ngươi đã thực sự tới rồi.

Thần điểu Chu Tước lúc này tuyệt đối không phải đang nói ngoa.

Thế cục hiện tại tuyệt đối là họa vô đơn chí.

Lúc này Đại thạch, lão đại của tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc duỗi người thật dài, từ trong minh tường tỉnh lại.

Hắn tỉnh lại đã phát giác được chấn động ở hiện trường.

- Ân công, xảy ra chuyện gì vậy?

Đại thạch không hiểu ra sao, trong lúc nhất thời đầu óc còn không theo kịp.

Giang Trần nghiêm túc nói:

- Có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, đánh vỡ khu vực biên giới.

- Ồ?

Đại thạch nghe vậy chẳng những không có kinh ngạc và uể oải, ngược lại hai mắt còn sáng ngời, nói:

- Là Ma tộc sao? Ở nơi nào. Huynh đệ chúng ta sẽ đi gặp hắn.

Đại thạch rất nhanh đã chú ý tới biến cố đang xảy ra bên ngoài cung điện.

Cự thạch nhất tộc có bản năng chiến đấu rất mạnh, hắn nói với Giang Trần:

- Ân công, ba người này có thực lực rất mạnh, chúng ta đi qua ngăn cản bọn họ.

Giang Trần còn chưa kịp gật đầu.

Bỗng nhiên một tiếng nổ vang vọng.

Quang mang chói mắt từ bốn phía cung điện bắn ra. Sau một khắc, hư không bốn phía cung điện kịch liệt run rẩy, tiếng nổ vang lên không ngừng.

Từng vết rạn trên hư không, không ngừng xuất hiện. Cấm chế bốn phía cung điện rốt cuộc cũng triệt để sụp đổ.

- Ha ha ha, phá vỡ rồi.

Giữa ba người kia, tốc độ nhanh nhất chính là đại hán đầu trọc kia. Cự hán này phá vỡ cấm chế một mặt, trực tiếp khiến cho hai người khác cơ hồ lập tức phá hủy cấm chế trước mắt.

Giờ phút này cả cung điện Thánh Nhất tông triệt để không còn bị ngăn cản, hiện lên trước mắt ba người này.

Đại hán đầu trọc kia đắc ý phi phàm, nhìn về phía hai đồng bạn, cười hắc hắc nói:

- Chung Ly công tử, Xích Vân lão nhân, vẫn là Lôi Khiếu Thiên ta nhanh hơn một bước a. Ha ha ha...

Ba người họ trước đó đã đặt cược, ai phá vỡ cấm chế trước sẽ có quyền ưu tiên phân phối bảo vjata ở trong động phủ này, đây là ước định trước đó của bọn họ.

Tên thanh niên mặc áo bào màu tím kia chính là Chung Ly công tử trong miệng đại hán này. Người này gọi là Chung Ly Diễn. Hắn bĩu môi, lầm bầm một câu:

- Đắc ý cái gì? Vận rắm chó mà thôi.

Hiển nhiên Chung Ly Diễn có chút uể oải.

Ngược lại, tu sĩ mặc áo bào màu đỏ kia vẻ mặt lại lạnh nhạt, dường như cũng không quan tâm tới chuyện này, cũng không có bởi vì nhất thời mà ảo não.

Có thể nhìn ra được, người này càng nhiều tuổi, rõ ràng càng có thể bảo trì bình thản.

- Ha ha, bất kể có phải là ta có vận khí rắm chó hay không, ước định trước đó các ngươi cũng không đổi ý đó chứ?

Lôi Khiếu Thiên này cười một tiếng quái dị.

Chung Ly Diễn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Ngược lại, lão giả mặc áo bào màu đỏ kia hữu ý vô tình nhìn qua về phía Giang Trần:

- Lôi đầu trọc, ngươi chớ có đắc ý. Trên đỉnh núi bên kia có người đang nhìn chằm chằm về phía chúng ta đây

Lôi Khiếu THiên kia nhún nhún vai, vẻ mặt không cho là đúng, nói:

- Sợ cái gì? Căn cứ vào tình báo của chúng ta. Hiện tại Nhân tộc rất sa đọa, căn bản không có cường giả Thiên Vị. Lần này may mắn mở ra một khu vực biên giới này, chính là cơ hội Nam Đấu ly tộc chúng ta khai cương liệt thổ, là cơ duyên cường đại bất hủ a.

Ngữ khí của Lôi KHiếu Thiên này vô cùng kiêu ngạo.