Thân thể Ma tộc cường đại, Ma thức bất tử bất diệt, rất khó triệt để giết chết.

Thiên Ma nhất tộc càng là tồn tại tiếp cận với bất tử chi thân. Một khi tìm được cơ hội, Thiên Ma nhất tộc có thể tro tàn lại cháy.

Giang Trần thì thào thở dài:

- Nói như vậy, những cảnh tượng hư ảo lúc trước, còn những thanh âm phật xướng, thoạt nhìn hạo nhiên chính khí, có lẽ đều là do Ma chủ Thiên Ma dùng Ma thức cường đại của hắn chế tạo ra a.

- hừ, đáng tiếc nhân tộc các ngươi, người thông minh như ngươi quá ít. Ngu xuẩn thì quá nhiều.

Thần điểu Chu Tước cười lạnh nói:

- Bản linh đã hết lòng tận sức. Thi triển thần thông thúc dục cấm chế, không ngừng ngăn cản các ngươi đi vào tìm chết. Nực cười, các ngươi không ai dừng lại việc tự đi tìm chết này. Không biết sống chết lao vào.

Giang Trần không phản bác được.

Hắn biết rõ thần thú thượng cổ đều là huyết mạch cao ngạo, chúng nó khinh thường nói dối. Càng không có khả năng nói ra một đống lớn lời lừa dối Giang Trần như vậy.

Mấu chốt nhất chính là, tất cả chi tiết mà thần điểu Chu Tước này nói, đều giống như suy đoán của Giang Trần, hết thảy đều ăn khớp, cẩn thận suy đoán lập tứ nhận thấy sự ăn khớp nhịp nhàng.

- Quả là thế.

Giang Trần thở dài:

- Trước đó ta thấy tiền bối ra tay diệt sát những tu sĩ nhân loại kia đã cảm thấy kỳ quái. Tiền bối muốn giết bọn họ đã sớm có cơ hội giết. Tại sao phải đợi khi bọn họ gần tiến vào cung điện mới động thủ?

Chu Tước lạnh lùng nói:

- Bây giờ có nói những lời này cũng đã muộn. Tiểu tử, bây giờ ngươi nên cầu nguyện, những tu sĩ này đi vào còn chưa đủ để cho Ma chủ Thiên Ma giãy dụa khỏi phong ấn. Nếu không, ngày nhân tộc các ngươi gặp tai họa ngập đầu cũng không còn xa nữa đâu.

Giang Trần nghe vậy sợ hãi không thôi.

Ngay từ đầu khi Giang Trần chuyển thế tới Thần Uyên đại lục, đối với nơi này không thể nói tới lòng trung thành gì đó. Thế nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy, hắn ở thế giới này đã cắm rễ thật sâu. Có phụ mẫu, có huynh đệ, có người hắn thương, có nhi nữ, có bằng hữu, nhiều đồng đạo cùng chung chí hướng như vậy.

Giống như Chư Thiên thế giới tiền thế, Giang Trần đã xem Thần Uyên đại lục, đem cương vực nhân loại này coi như hoa viên của nhà mình vậy.

Thế nhưng mà sự đáng sợ của Ma tộc hắn lại biết rõ.

Nếu như là Chư Thiên đại thế giới kiếp trước, có nhân vật như phụ thân Thiên Đế tọa trấn. Uy hiếp của Ma tộc cho dù lớn cũng không đáng nhắc tới.

Bởi vì dưới trướng phụ thân Thiên Đế có vô số cường giả. Cho dù những cường giả Ma tộc kia, ở trước mặt phụ thân Thiên Đế cũng không dám lỗ mãng.

Thế nhưng mà Thần Uyên đại lục này, tuy rằng Giang Trần cảm thấy nơi này không giống bình thường, thậm chí Giang Trần còn mơ hồ cảm thấy nơi này có lẽ có chút liên quan với tiền thế của hắn.

NHưng mà nếu muốn nói tới đối kháng ma tộc, hiện tại Thần Uyên đại lục, nhất là cương vực nhân loại, thực sự quá yếu ớt. Thực lực còn xa không đủ a.

Giang Trần biết rõ Ma tộc đáng sợ, cũng vì vậy mà luôn chuẩn bị vì Ma kiếp. ở địa phương Phong ma man hoang, Giang Trần cũng luôn quan sát hướng đi của Ma tộc.

Trên cơ bản hắn có thể xác định, Ma tộc trong địa phương phong am kia, trong vòng trăm năm, có lẽ không có bộc phát lớn, tuy rằng Ma tộc đã rục rịch, thế nhưng mà trong vòng trăm năm này, không có cách nào phát động thế công hung mãnh, phá hủy giống như vũ bão năm đó.

Thế nhưng mà bỗng nhiên lại xuất hiện một Ma chủ Thiên ma.

Đây không khác nào là sấm sét, sấm sét giữa trời quang.

Nếu như Ma chủ Thiên Ma giãy dụa ra khỏi phong ấn, khôi phục thực lực đỉnh phong của hắn ta. Cương vực nhân loại này căn bản không ai có thể ngăn cản hắn a.

Tà Ác kim nhãn của Giang Trần triển khai toàn bộ, một đạo đồng quang màu vàng bắn về chỗ sâu trong pháp trận.

XUyên thấu qua những lưu qunag mơ hồ, mờ mờ ảo ảo kia, nhìn thấy những tu sĩ nhân loại đang ở trong trận pháp, vẻ mặt từng người kiêng kỵ vô cùng.

Nhìn qua đã biết những người này cho tới lúc này còn chưa biết rằng mình đã rơi vào trong tay Ma chủ Thiên ma. Còn coi thần điểu chu Tước là uy hiếp trí mạng của bọn họ.

Lúc này Giang Trần cũng mặc kệ nhiều như vậy, tháo mặt nạ mình ra, khôi phục tướng mạo vốn có, thúc dục thần thức, thanh âm như chuông đồng vang vọng:

- Vân Lan, Long Phách Tương, các ngươi nhìn xem ta là ai?

Giang Trần lộ ra tướng mạo vốn có, lập tức có rất nhiều người nhậ nra hắn.

- Giang Trần.

Sát cơ trong mắt Vân Lan đại đế tuôn ra, nghiến răng nghiến lợi:

- Quả nhiên là tiểu tử này, bổn đế đã biết rõ tiểu tử này âm hồn bất tán rồi mà.

Long Phách Tương nhìn qua Giang Trần, cũng không hiểu ra sao. Theo hắn thấy, lúc này Giang Trần này khôi phục thân phận, dường như không có ý nghĩa gì a.

Nếu như hắn ta thực sự bị đầu thần điểu Chu Tước kia đẩy vào tuyệt cảnh, muốn chạy trốn vào trong trận pháp tị nạn, có lẽ càng không có khả năng khôi phục diện mạo chân thực a.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người suy đoán không ra.

Giang Trần cũng không định nói nhảm, ánh mắt bắn về phía cường giả Đế cảnh của Cửu Dương Thiên Tông:

- Thiếu Dương đại đế, Hạo Thiên đại đế của Cửu Dương Thiên Tông các ngươi có chút giao tình với bổn thiếu chủ. Ta không muốn nhìn người Cửu Dương Thiên Tông các ngươi chịu chết. Nếu như ngươi không muốn chết thì nhanh chóng mang theo cường giả Cửu Dương Thiên Tông các ngươi toàn lực xông ra ngoài.

Tên Thiếu Dương đại đế là nhân vật số hai của Cửu Dương Thiên Tông, lúc trước khi Giang Trần đi Cửu Dương Thiên Tông mượn trận pháp luyện khí, bọn họ coi như đã gặp mặt.

Thiếu Dương đại đế nao nao, cười khổ nói:

- Giang Trần thiếu chủ, ngươi đang đùa giỡn với ta hay sao? Đầu thần điểu Chu Tước kia hung hãn, trận pháp này lại an toàn. Ta xông ra bên ngoài chẳng lẽ không phải chủ động chịu chết sao?

- Ngươi cho rằng trận pháp kia thực sự có thể bảo hộ cho các ngươi? Đừng trách bổn thiếu chủ nói chuyện giật gân. Các ngươi giờ phút này đã lâm vào tuyệt cảnh mà bản thân không biết. Các ngươi có biết đây là địa phương nào không?

- Đây là thánh địa của Thánh Nhất tông thượng cổ a.

Giang Trần gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, thực sự là thánh địa Thánh Nhất tông thượng cổ. Nhưng mà nơi này là khu vực biên giới thượng cổ, là chiến trường của Thánh Nhất tông và Ma chủ Thiên ma thượng cổ. Trận pháp mà các ngươi coi như giữ mạng chính là địa phương phong ấn Ma chủ Thiên ma thượng cổ. Mà các ngươi chỉ bất quá là bị Ma chủ Thiên ma từng bước một dẫn dụ vào tuyệt cảnh, là cừu non chờ làm thịt mà thôi.

- Cái gì?

Thiếu Dương đại đế chấn động nói:

- Giang Trần thiếu chủ, vui đùa cũng không thể mở miệng nói loạn như vậy a.

- Hừ, ngươi ảm thấy bổn thiếu chủ lúc này còn rảnh rỗi nói chuyện giật gân với các ngươi hay sao? người Đan Hỏa thành bất cộng đái thiên với Lưu Ly vương thành ta. Bọn chúng muốn ở lại bên trong chịu chết, bổn thiếu chủ không xen vào. Chỉ là các ngươi lại trở thành món ăn của Ma chủ Thiên ma, dùng thân thể, máu tươi của các ngươi, làm cho Ma chủ Thiên ma rời khỏi phong ấn, cho dù lúc đó các ngươi chết cũng là tội nhân thiên cổ.