Bất quá, không có gặp được công kích, Tâm Vân Đại Đế lại không có vì vậy mà buông lỏng cảnh giác. Trái lại, hắn càng chạy càng coi chừng.

Một cái động phủ quỷ dị như thế, ở Tâm Vân Đại Đế xem ra, làm sao có thể không có chút bẫy rập?

Đang đi tầm đó, thần thức của Tâm Vân Đại Đế bỗng nhiên khẽ động. Loáng thoáng, hắn giống như phát giác được một tia thần thức yếu ớt chấn động.

Tuy chấn động này phi thường yếu ớt, cơ hồ đến trình độ không thể bắt.

Trong nội tâm Tâm Vân Đại Đế khẽ động, ở trong động phủ này, quả nhiên có người? Chẳng lẽ tiểu tử Giang Trần kia, là trốn trong ở này?

Trong nội tâm Tâm Vân Đại Đế sinh ra nghi ngờ, lại không có vội vã tiến lên. Mà ẩn dấu bước chân, chậm rãi lục lọi khu vực cụ thể có thần thức chấn động.

Dọc theo phía trước chậm rãi tiến lên, thần thức của Tâm Vân Đại Đế cảm ứng, chỉ cảm thấy càng ngày càng gần.

Trong lúc đó, Tâm Vân Đại Đế nghe được một tiếng quát khẽ, giống như có người nào đó bị sợ hãi, hưu một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang, hướng xa xa bay đi.

- Ân? Là tiểu tử kia? Hắn phát hiện ta?

Tuy Tâm Vân Đại Đế do dự một lát, nhưng vẫn dậm chân đuổi theo.

- Tiểu tử, ngươi đã bị mọi người bao vây, coi như ngươi chắp cánh, hôm nay cũng khó thoát khốn.

Tâm Vân Đại Đế cũng khẽ quát một tiếng, nhắm phương hướng lưu quang kia đuổi theo.

Chuyện cho tới bây giờ, tuy Tâm Vân Đại Đế vẫn còn có chút kiêng kị, nhưng lại không thể do dự. Hắn ở trong động phủ tìm lâu như vậy, thật vất vả tiếp cận Giang Trần, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, vậy thì đến không một chuyến rồi.

Cũng là lập công sốt ruột, Tâm Vân Đại Đế chờ đợi lo lắng lâu như vậy, giờ phút này lòng cảnh giác cũng giảm mạnh.

Giang Trần lái Thiên Côn Lưu Quang Độn, luận tốc độ tuyệt đối, là mạnh hơn cường giả Đế cảnh. Nhất là ở trong động phủ của hắn, tốc độ càng nhận được gia trì

Mà Tâm Vân Đại Đế ở trong địa bàn của Giang Trần, một thân tu vi, tuyệt đối phát huy không ra tám thành. Cho nên, cái truy đuổi chiến này, Giang Trần không thể không giảm chút tiết tấu, cố ý thả chậm độn thuật, mới có thể để cho Tâm Vân Đại Đế kia miễn cưỡng đuổi đến.

Cái động phủ này nhìn từ bên ngoài, tuyệt đối là không lớn. Nhưng mà bên trong lại có Càn Khôn. Giang Trần dẫn Tâm Vân Đại Đế vòng quanh bốn phía, thoạt nhìn cũng hốt hoảng không thôi.

Sở dĩ hắn không có trực tiếp dẫn Tâm Vân Đại Đế tới bẫy rập của hắn, đúng là nhìn ra Tâm Vân Đại Đế này quá cẩn thận.

Nếu như ngay từ đầu liền dẫn tới, trong nội tâm Tâm Vân Đại Đế nhất định sinh ra nghi kị.

Chỉ có vòng quanh như vậy, làm cho đối phương càng ngày càng vững tin Giang Trần hắn đích thật là phi thường chật vật, làm cho đối phương vững tin có cơ hội giết hắn, khi đó mới là thời điểm con cá mắc câu.

- Giang Trần, ngươi cho rằng, cái quỷ động phủ này, có thể cứu được ngươi sao?

Tâm Vân Đại Đế đuổi hồi lâu, cũng có chút ít hổn hển.

- Hừ, dù cứu không được ta, bằng chút bổn sự ấy của ngươi, cũng mơ tưởng giết được ta.

Giang Trần cố ý kích thích Tâm Vân Đại Đế.

- Khẩu khí thật lớn.

Tâm Vân Đại Đế rất khó chịu, tiếp tục tăng thêm tốc độ. Cho tới nay, kỳ thật tốc độ của hắn cũng không có tăng lên tới cực hạn, hiển nhiên, hắn là đang quan sát, thăm dò.

Thấy Giang Trần một mực không có động tác tiếp theo, lo lắng trong lòng của hắn cũng chậm rãi yếu bớt.

- Có lẽ, tiểu tử này thật không có biện pháp gì khác. Hắn giết Tu La Đại Đế, giết Ma lão cùng Đại Giác, cuối cùng chỉ là dựa vào người đông thế mạnh. Hiện tại những nanh vuốt kia của hắn đều bị hắn trang hào phóng thả đi. Hắn cô chưởng nan minh, làm sao có thể cùng bổn đế quần nhau?

Tâm Vân Đại Đế an ủi mình như vậy.

Mục tiêu cách hắn càng ngày càng gần, dã tâm của Tâm Vân Đại Đế, cũng càng ngày càng bành trướng.

- Bắt lấy tiểu tử này, thu đan phương Tùng Hạc Đan, Đế Lăng Đan, Tâm Vân Đại Đế ta, sẽ không cần dựa vào Đan Cực Đại Đế mà sống? Chẳng lẽ, tương lai bổn đế không thể tự lập môn hộ?

Tuy Tâm Vân Đại Đế là tử trung của Đan Cực Đại Đế, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có dã tâm.

Nhất là dưới tình huống dã tâm càng ngày càng lộ ra có khả năng thực hiện, càng là một phát không thể vãn hồi.

- Mặc kệ, trước cầm xuống tiểu tử này.

Tâm Vân Đại Đế đột nhiên tăng tốc, dữ tợn cười một tiếng, tay lớn trảo một cái, trong tay đã nhiều ra một sợi xiềng xích Ngân sắc.

Ở đầu dây xích, còn có một móng vuốt cực lớn.

- Câu Hồn Liên, đi.

Tâm Vân Đại Đế không chút do dự, thúc dục Câu Hồn Liên, dùng tốc độ có thể so với tia chớp, hướng Giang Trần hung hăng chộp tới.

Câu Hồn Liên này, chính là bảo vật đắc ý nhất của hắn. Có thể trường có thể đoản, co rút tự nhiên. Hư không bắt người, xuất quỷ nhập thần, cơ hồ không có thất thủ.

Một trảo này, tốc độ bay nhanh, đã chụp vào phía sau lưng Giang Trần.

Đúng lúc này, tựa hồ Giang Trần phát giác được nguy cơ ở sau lưng, tốc độ đột nhiên đề cao, vậy mà tránh được một trảo.

- Hừ, ngươi cho rằng còn chạy thoát sao?

Cánh tay của Tâm Vân Đại Đế chấn động, xiềng xích phát ra thanh âm tạch tạch tạch thảm thiết, tốc độ càng thêm nhanh chóng, như là thần mãng rời núi, khí thế rộng rãi.

Ngay thời khắc hắn cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, đột nhiên, trước mặt của hắn lóe lên hào quang. Sau một khắc, hắn phát hiện quanh thân mình, bỗng nhiên nhiều ra tám thạch điêu không hiểu thấu.

Tám thạch điêu này, vậy mà gắt gao vây hắn ở khu vực trung tâm.

- Đây là cái quỷ gì?

Tâm Vân Đại Đế chấn động, quét ngang Câu Hồn Liên, liền quét tới tám tôn thạch điêu kia.

- Phá vỡ cho ta.

Câu Hồn Liên này bá khí vô song, dùng xu thế Hoành Tảo Thiên Quân, hướng tám pho tượng kia mang tất cả mà đi.

Khanh, khanh, khanh…

Câu Hồn Liên hung hăng nện ở trên thạch điêu, bắn ra hỏa hoa chướng mắt. Như là kim loại va chạm, ầm ầm truyền ra, hình thành từng đạo xung kích đáng sợ.

Cái quét qua này, vậy mà không có quét bay tám thạch điêu, thậm chí không có tạo thành tổn thương trí mạng gì.

Câu Hồn Liên công kích mạnh như thế, lại chỉ ở trên tám tôn thạch điêu, để lại từng lỗ khảm không tính sâu mà thôi.

Hơn nữa, để cho người phiền muộn nhất chính là, tám thạch điêu này, tựa hồ ẩn ẩn có khả năng tự phụ hồi.

Ngay thời điểm đợt công kích thứ hai của Câu Hồn Liên điên cuồng quét ra, lỗ khảm trên người tám thạch điêu, rõ ràng đã bổ khuyết không ít.

Ba…

Câu Hồn Liên lại đập vào tám thạch điêu lần nữa, như cũ là thanh thế kinh người, như cũ là thương thế không ngại.

- Cái quỷ vật này, vậy mà cứng rắn như vậy?

Lần này, dù là Tâm Vân Đại Đế, cũng hơi có chút thiếu kiên nhẫn rồi.

Hắn thật không nghĩ qua, mình đuổi giết Giang Trần, vậy mà sẽ bị tám tôn thạch điêu chặn đường.

Bất quá, Tâm Vân Đại Đế hơi tỉnh táo thoáng một phát, lập tức liền phát hiện, tám thạch điêu này, vậy mà chứa trận pháp chi đạo.

Trận pháp này, ngoài có thể phòng, trong có thể vây khốn. Tuyệt đối là một trận pháp đáng sợ.

- Tiểu tử kia, quả nhiên nhiều bịp bợm.