Giang Trần sờ lên mũi, nhưng lại không biết giải thích như thế nào. Hắn cũng không có khả năng biết trước, nhìn thấy một tiểu cô nương, liền dám suy đoán đối phương là nữ nhi của mình?

Cái này là năng lực liên tưởng điên cuồng cỡ nào a?

Đan Phi nghe Giang Phong nói như vậy, cũng biết công công này, đã tiếp nhận con dâu như nàng rồi. Trong nội tâm tựa như uống mật.

- Niệm nhi, mau gọi gia gia.

Niệm nhi rất nhu thuận, khuôn mặt nhỏ nhắn gom góp tới trên người Giang Phong, cùng Giang Phong trêu đùa.

- Gia gia, ngươi cùng phụ thân đồng dạng rất soái.

Niệm nhi tán dương.

Giang Phong cười ha ha:

- Vậy sao? Nhìn cháu gái này của ta, thật biết nói chuyện. Trần Nhi, ta nhìn con gái này của ngươi, so với ngươi khi còn bé càng có linh tính.

Giang Trần dở khóc dở cười, hắn khi còn bé? Khi đó thân thể không thuộc về hắn, hắn không có ấn tượng gì. Bất quá cỗ thân thể tiền nhiệm này, chỉ số thông minh thấp như vậy, hiển nhiên chưa nói tới linh tính gì.

- Người ta thường nói, có gia gia thì có nãi nãi. Gia gia, nãi nãi của Niệm nhi đâu?

Niệm nhi đồng ngôn vô kỵ, lúc đùa cao hứng, bỗng nhiên khờ dại hỏi.

Giang Trần thoáng cái tái mặt rồi:

- Niệm nhi, đừng nói mò.

Niệm nhi khẽ giật mình, nàng không biết vì cái gì phụ thân sẽ phản ứng lớn như vậy.

Nhưng Giang Phong lại trừng Giang Trần:

- Ngươi hung cái gì? Tiểu hài tử đồng ngôn vô kỵ, ngươi hung ba ba, làm lão tử như vậy sao? Lúc trước lão tử ta, đối với ngươi là rất dung túng a.

Giang Phong ngược lại là rất dung túng Giang Trần, trực tiếp dung túng ra một hoàn khố vô năng. Bất quá, Giang Phong cũng có nổi khổ tâm riêng của hắn, hắn là muốn để Giang Trần cả đời làm hoàn khố vô năng là tốt rồi, không muốn vượt nhập quá sâu.

Giang Trần từ trong ngực Giang Phong nhận lấy Niệm nhi, nói với Đan Phi:

- Đan Nhi, ngươi mang Niệm nhi ra ngoài một lát, ta cùng phụ thân nói vài lời.

Đan Phi ân một tiếng, nắm tay Niệm nhi, đi ra ngoài.

Giang Phong lầm bầm nói:

- Tiểu tử ngươi thần thần bí bí như vậy làm cái gì? Lão tử đang cùng cháu gái thân cận a.

- Phụ thân, có chuyện, hài nhi muốn thương lượng với ngươi.

- Chuyện gì, ngươi nói đi.

Giang Phong không yên lòng.

- Ta nghĩ, ngay trong khoảng thời gian này, chúng ta lên đường đi Nguyệt Thần Giáo. Ta muốn dùng danh tiếng Lưu Ly Vương Thành, hướng Nguyệt Thần Giáo cầu hôn, để các nàng đem mẫu thân nở mày nở mặt gả cho ngươi. Để ngươi cùng mẫu thân nở mày nở mặt cùng một chỗ!

Giang Trần chi tiết nói.

Giang Phong giật mình, trong mắt vốn lơ đãng, lập tức toát ra vẻ kích động:

- Trần Nhi, ngươi nói là thật?

- Ân, ta đã chuẩn ứng phó không sai biệt lắm. Chỉ chờ mấy giang hồ bằng hữu tới, liền xuất phát.

Lần này, Giang Trần mới ngoại trừ những tán tu Đại Đế kia ra, còn mời Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông tông chủ Hàn Thiên Chiến, còn có Thiên Thiền Cổ Viện viện chủ Tố Hoàn Chân.

- Trần Nhi, ngươi nói bên Nguyệt Thần Giáo kia, có thể đáp ứng không?

Giang Phong có chút lo được lo mất, những năm này, đau khổ gì hắn đều nếm qua, thậm chí nói cửu tử nhất sinh cũng không đủ.

Mặc dù là sống chết trước mắt, hắn cũng không có sợ qua cái gì. Nhưng mà giờ khắc này, Giang Phong lại không khỏi có chút lo được lo mất.

Giang Trần lại cười nhạt một tiếng, ngữ khí ngạo nghễ:

- Không đáp ứng? Nguyệt Thần Giáo nhận nhiều ân huệ của ta như vậy, nếu không đáp ứng, bọn hắn là bạch nhãn lang, mang tiếng bất nghĩa; hôm nay ta là Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ, địa vị so với Nguyệt Thần Giáo bọn hắn chỉ cao hơn chớ không thấp, nếu như bọn hắn cự tuyệt, đó là ngu xuẩn, là không khôn ngoan. Chỉ cần đầu óc của bọn hắn không hư mất, tất nhiên sẽ đáp ứng.

- Bất quá, mẫu thân tương ứng Thanh Nguyệt nhất mạch Nguyệt Thần Giáo Nhị giáo chủ. Nhị giáo chủ kia đầu óc thập phần ngoan cố, đối với đồ vật có thành kiến, sẽ liều chết mâu thuẫn. Cho nên, chúng ta còn phải làm một ít công phu. Đến lúc đó, làm cho các nàng đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!

Giang Trần ở trên đại sự của cha mẹ, là rất nghiêm túc. Nếu như Nguyệt Thần Giáo thật sự không biết phân biệt, hắn tuyệt đối không ngại thi triển một ít thủ đoạn, để cho bọn hắn biết rõ lợi hại thoáng một phát.

- Trần Nhi, việc này liên quan trọng đại, không đơn giản quan hệ mẹ của ngươi, còn có tiểu muội của ngươi nữa. Cho nên, có thể không trở mặt, vẫn là tận lực hữu hảo hiệp thương.

Hiện tại Giang Phong suy nghĩ vấn đề, ngược lại rất bình tĩnh. Tuy hắn rất muốn cùng thê tử đoàn tụ. Thế nhưng mà biết rõ ngoại trừ thê tử còn có con gái cũng ở Nguyệt Thần Giáo.

Cho nên, trước kia Giang Phong phi thường thống hận Nguyệt Thần Giáo, thế nhưng mà đứng trên lập trường con gái, hắn vẫn hào phóng tha thứ Nguyệt Thần Giáo đối với hắn làm những sự tình kia.

Dù sao, Nguyệt Thần Giáo thật là hỗn đản, nhưng Nguyệt Thần Giáo vì hắn nuôi dưỡng một con gái ưu tú.

Giang Trần nghĩ đến cô muội muội Từ Thanh Tuyền này, cũng lộ ra mỉm cười:

- Nha đầu Thanh Tuyền kia, nhiều năm như vậy không có bị Nhị tông chủ tẩy não, thật là trời sinh có tuệ căn, ngộ tính cực cao.

Tuy gặp mặt không nhiều lắm, nhưng Giang Trần đối với cô muội muội này, còn là phi thường thưởng thức yêu thương. Trừ lần đó ra, còn có một đệ đệ lưu lạc bên ngoài, sống chết không rõ, đây cũng là Giang Trần cực kỳ lo lắng.

Giang Trần dàn xếp tốt Đan Phi cùng Niệm nhi, liền tuyên bố bế quan một hồi.

Lần này bế quan, Giang Trần không phải tu luyện, mà là luyện chế Tùng Hạc Đan. Lần trước đưa đến hai con Kim Quan Vân Hạc, sâu sắc giải quyết nguyên vật liệu Tùng Hạc Đan khẩn cấp.

Hai con Kim Quan Vân Hạc này, đầy đủ Giang Trần luyện chế hai ba lô Tùng Hạc Đan rồi. Giang Trần bảo thủ đoán chừng, sản lượng sẽ vượt qua hai mươi lăm, thậm chí có khả năng vượt qua 30 viên.

Cái này phải xem trường thi phát huy cùng nắm giữ hỏa hầu.

Giang Trần tự hỏi, ở phương diện luyện đan, vẫn là rất có lòng tin. Hơn nữa lần này bất đồng lần trước. Lần trước là từ lúc chuyển sinh đến nay, lần thứ nhất luyện chế đan dược độ khó cao, kỹ thuật cao như thế. Cho nên ở trên kỹ thuật, không có làm đến cảnh giới hoàn mỹ.

Hôm nay, lần thứ hai luyện chế, kinh nghiệm của Giang Trần không thể nghi ngờ là tăng lên rất nhiều. Hắn tự hỏi, lần này luyện chế Tùng Hạc Đan, là càng có nắm chắc, sản lượng cũng càng cao.

Mấu chốt nhất chính là, hai con Kim Quan Vân Hạc này đã trưởng thành, không thể so với Kim Quan Vân Hạc lần trước vẫn thuộc về giai đoạn ấu điểu.

Về phần hạt Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, Giang Trần không thiếu.

Lần này luyện chế, Giang Trần hao phí thời gian, so sánh với lần còn dài hơn rất nhiều. Bởi vì hắn phải liên tục luyện chế hai lô Tùng Hạc Đan.

Đẩy lò đan ra, chứng kiến viên viên Tùng Hạc Đan, như Tinh Linh trong nội đan, tùy thời muốn nhẹ nhàng nhảy múa, Giang Trần cũng vui mừng không thôi.

- Lần này, phẩm chất của Tùng Hạc Đan lại tăng lên một ít. Xem ra, luyện chế Tùng Hạc Đan này, ta đã được chân hỏa trong đó rồi.

Giang Trần thưởng thức viên viên Tùng Hạc Đan, đối với tác phẩm lần này là cực kỳ thoả mãn.