Đến lúc đó những thân nhân của hắn, những bằng hữu của hắn, những đồng môn, thủ hạ, hoặc là tan đàn xé nghé, hoặc là bị Đan Hỏa thành trấn áp, tuyệt đối không phải là chuyện nói suông.

Giang Trần xuất thần nhìn qua trận pháp, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn.

Đi vào, thành toàn nhân nghĩa giữa hắn và Khổng Tước đại đế, hi sinh, có thể là cả vòng tròn luẩn quẩn lợi ích của toàn bộ mọi người.

Không đi vào, thành toàn được đạo nghĩa với thiên hạ, thành toàn cho cả đại cục. Mà tình nghĩa giữa hắn và Khổng Tước đại đế chưa hẳn đã mất.

Nếu như Khổng Tước đại đế ở đây nhất định hắn cũng không muốn để cho Giang Trần đi vào.

Mãi một lúc lâu sau Giang Trần mới than nhẹ một tiếng:

- Mạch lão ca, huynh nói đúng. Nếu như ta đi vào, Khổng Tước đại đế biết rõ cũng sẽ trách ta không hiểu đại cục. Trách ta làm trái nhắc nhở của người. Đi thôi, đã biết Khổng Tước đại đế tiến vào địa phương phong ma, ít nhất biết rõ người đi đâu. Bất luận sinh tử thế nào, sẽ có một ngày ta tìm được người.

Giang Trần đã quyết định, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

- Bệ hạ, người nhất định sẽ hiểu rõ quyết định của ta.

Giang Trần thi lễ về phía Man Hoang, phân phó Vô Song đại đế:

- Mạch lão ca, ba người này xử lý sạch sẽ đi.

Vô Song đại đế không nói hai lời, vung tay lên, đánh ba tên tù binh thành tro tàn.

Trận chiến xảy ra ở Thiên Quế vương quốc bị đám tán tu điên cuồng truyền bá ra ngoài, cơ hồ dùng tốc độ giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn ra.

Cơ hồ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi lan truyền khắp cương vực nhân loại.

Giang Trần từ địa phương phong ấn Man hoang trở lại, đi ngang qua Đông Phương vương quốc. Lúc này Đông Phương vương quốc là một mảnh hoang tàn khắp nơi, đổ nát thê lương.

Đã sớm không còn bộ dáng của Đông Phương vương quốc năm đó trong trí nhớ hắn nữa.

Duy chỉ có một cố nhân, Đông Phương Chỉ Nhược, ngược lại còn sinh sống trong vương đô của Đông Phương Vương quốc.

Mười năm qua đi, Đông Phương Chỉ Nhược này cũng từ một tiểu nha đầu năm đó lớn lên, trở thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều.

Mười năm này dựa theo biện pháp của Giang Trần, phương diện sức khỏe của tiểu cô nương hiển nhiên đã được cải thiện. Bởi vì không tu luyện nữa, cho nên Thái Âm chi thể cắn trả cũng dần dần bị loại bỏ.

Hiện tại Đông Phương Chỉ Nhược so với trước kia còn khỏe mạnh hơn.

Chỉ là mười năm này Đông Phương Chỉ Nhược rất không vui. Phụ hoàng, người yêu thương nàng nhất đã sớm rời khỏi bên nàng, cô cô, người hiểu rõ nàng nhất cũng đã xa xứ.

Còn có đại ca, là quốc quân Đông Phương vương quốc. Chỉ là giữa huynh muội thực sự không có tình cảm gì đáng nói.

Hiện tại Đông Phương Chỉ Nhược chỉ là một bình hoa của Đông Phương vương quốc, hơn nữa địa vị còn không bằng năm đó khi lão quốc quân còn tại vị.

Chuyện này khiến cho nàng thường xuyên sầu não, cảm thấy mình sống có chút thừa thãi.

- Thế nhưng ta không thể chết được. Giang Trần ca năm đó vì cứu ta đã bị phụ hoàng đánh bằng roi. Nếu như ta chết, phải xin lỗi Giang Trần ca ca a.

Đông Phương Chỉ Nhược lúc này đang ở trong hoa viên, nhẹ giọng nói với một cây hoa. Bộ dáng ôn nhu, bộ dáng giống như khi còn mười hai tuổi năm đó, ngây thơ, đáng yêu.

Giang Trần đứng ở phía xa hoa viên, nhìn qua bộ dáng ngây thơ của Đông Phương Chỉ Nhược, hoài niệm năm đó lại hiện về.

Đột nhiên hắn cảm thấy Đông Phương Chỉ Nhược này rất là đáng thương.

- Thiếu chủ, nữ tử này là có nhân của thiếu chủ sao?

Vô Song đại đế truyền âm hỏi.

Giang Trần khẽ gật đầu:

- Năm đó khi ta xuất đạo, ta đã từng cứu nàng một mạng. Nàng là cháu ruột của Câu Ngọc. Năm đó ta cảm thấy nàng không có cách nào tu luyện cho nên không mang nàng đi, cảm thấy để nàng ở lại địa phương thế tục này có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. Chỉ là hiện tại xem ra, đã sai a.

Vô Song đại đế khẽ thở dài nói:

- Cũng có thể nhìn thấy được nàng rầu rĩ không vui. Nếu như cứ bị đè nén như vậy sẽ làm tổn thương tới thân thể.

Hiển nhiên Vô Song đại đế cũng nhìn ra trên người Đông Phương Chỉ Nhược này có bệnh trạng.

Giang Trần gật đầu:

- Ta định mang nàng tới Khổng Tước thánh sơn, giao nàng cho thân cô cô của nàng. Cuối cùng được thân nhân chăm sóc, có lẽ nàng có thể sóng vui vẻ hơn một chút.

Giang Trần nói xong, mỉm cười đi vào hoa viên, cười nói:

- Chỉ Nhược công chúa, nói chuyện với hoa cỏ không thấy bực mình sao?

Thân thể mềm mại của Đông Phương Chỉ Nhược khẽ chấn động, đây là hoàng cung đại viện, sao lại có người lạ xâm nhập được chứ.

Nhưng....

Đột nhiên Đông Phương Chỉ Nhược cảm thấy thanh âm này dường như rất là quen thuộc.

Đột nhiên nàng quay đầu lại, lại nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng, góc cạnh rõ ràng, trong quen thuộc lại còn có chút lạ lẫm.

- Ồ. Ngươi... Ngươi là Giang Trần ca hay sao?

Đông Phương Chỉ Nhược che miệng nói.

- Muội còn nhận ra ta sao?

Giang Trần mỉm cười.

Đông Phương Chỉ Nhược vốn chỉ giật mình, lúc này lập tức trút bỏ giày dưới chân, nhào về phía Giang Trần, lao vào trong ngực Giang Trần.

- Giang Trần ca ca, không phải Chỉ Nhược nằm mơ, đúng không?

Dường như mỗi một nữ nhân nào dưới loại tình huống này đều thích hỏi như vậy.

Giang Trần vỗ vỗ lưng Đông Phương Chỉ Nhược, trong lòng không có một chút tà niệm nào, hắn hỏi:

- Chỉ Nhược, muội ở nơi này có vui vẻ hay không?

Đông Phương Chỉ Nhược nghe vậy lập tức giống như trẻ con chịu ủy khuất, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

- Được rồi, đừng khóc. Ta mang muội đi tìm cô cô. Nếu như muội nguyện ý đi, ta sẽ lập tức mang muội đi. Chỉ cần muội gật đầu hoặc lắc đầu là được.

Đông Phương Chỉ Nhược vội vàng gật đầu, không nhịn được mà gật đầu liên tục.

- Muội đồng ý, đồng ý.

Giang Trần nở nụ cười tiêu sái, trực tiếp mang theo Đông Phương Chỉ Nhược hóa thành một đạo độn quang, bắn ra khỏi Đông Phương vương quốc.

Đi ngang qua Thiên Quế vương quốc, Giang Trần dừng lại một chút, sau khi dặn dò một phen lập tức đi về phía Đan Kiền Cung.

Trở lại Đan Kiền Cung, mọi người nhìn thấy Giang Trần lại mang về một nữ tử cho nên cảm thấy kỳ quái. Giang Trần tùy tiện giải thích vài câu, lại gọi Vân Trung Minh Hoàng tới:

- Vân Trung, nàng là chất nữ của thân vệ Câu Ngọc của ta. Trước tiên ngươi mang nàng trở lại Lưu Ly vương thành đi.

Tuy rằng Đông Phương Chỉ Nhược không nỡ tách ra khỏi Giang Trần, nhưng mà nghe nói đi gặp cô cô nàng cũng không có phản đối. Nàng cũng là nữ hài tử nhu thuận, thấy cách nói chuyện làm việc của Giang Trần hiện tại trong lúc mơ hồ giống như quân chủ. Tuy rằng nàng không hiểu gì, thế nhưng cũng biết, hiện tại Giang Trần ca ca của nàng nhất định không giống như trước kia. Hiện tại nàng không thể tùy hứng cuốn lấy ca ca nữa.

Sau khi đưa Đông Phương Chỉ Nhược rời đi, Giang Trần gọi Vô Song đại đế, huynh đệ Canh gia, còn có Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão tới.

- Chư vị, ta gọi các vị tới đây là có một chuyện muốn nói với chư vị.

Ngữ khí Giang Trần có chút ngưng trọng:

- Ta nói thẳng vậy, Mạch lão ca, hiện tại Đan Kiền Cung trùng kiến tông môn, lực lượng còn yếu. Ta có thỉnh cầu.