Mấy ngàn năm nay trong cương vực nhân loại ai cũng biết, Đế cảnh có lẽ đã tới cực hạn. Khi rảnh rỗi còn nghe được một ít tin tức, những cường giả Đế cảnh lâu năm dường như đều đã đạt thành Thiên Vị, đi tới địa phương khác.

Thế nhưng mà có thể tấn chức tới Thiên Vị hay không, thế giới này rốt cuộc có cường giả Thiên Vị hay không, Vô Song đại đế cũng không rõ ràng lắm.

Dù sao hắn chỉ là một tán tu, không phải là loại cường giả thế lực lớn.

Một ít cường giả thế lực lớn có lẽ trong tông môn có một ít đại đế lánh đời, có lẽ sẽ có một ít tin tức về Thiên Vị.

Vô Song đại đế chỉ là một kẻ tan tu, hiển nhiên không thể nào thu được những tin tức này.

Hiện tại trước mặt Giang Trần, hắn lại nhận được cơ duyên Thiên Vị, từ sâu trong lòng Vô Song đại đế căn bản không muốn cự tuyệt, cũng không cự tuyệt nổi.

- Mạch lão ca, đệ và huynh đã là huynh đệ, có ân hay không đừng có nói tới. Ngày sau Mạch lão ca tấn chức Thiên Vị, người làm huynh đệ như ta trên mặt cũng có ánh sáng a.

Vô Song đại đế cười ha hả:

- Vậy ta nhận lời chúc trước của đệ.

Vận phu nhân cũng đi tới, khẽ cúi người trước mặt Giang Trần:

- Hiền đệ, tẩu tẩu ta ở chỗ này tạ ơn đệ, Mạch ca có thể biết một huynh đệ như đệ quả thực là phúc khí lớn nhất đời này của chàng.

- Tẩu tử, lời này ta không dám nhận a. Phúc khí lớn nhất đời này làm sao có thể xếp tước tẩu tử được? Mạch lão ca, huynh nói có đúng hay không?

Vô Song đại đế cười ha hả:

- Tiểu tử gian xảo, nhưng mà Mạch Vô Song ta có thể nhận thức một người huynh đệ như vậy, cũng không uổng sống kiếp này.

Vận phu nhân cũng tiếp lời:

- Vậy chuyện của hiền đệ chàng nên chú tâm một chút a.

- Ta luôn để bụng tới nha.

Vô Song đại đế dùng giọng vô tội kêu oan.

Không có huyết mạch Thiên Côn, Giang Trần cũng không lo lắng Vô Song đại đế sẽ không chú tâm. Nhưng mà sau khi đưa cho đối phương huyết mạch Thiên Côn, Giang Trần tin tưởng Vô Song đại đế sẽ càng khăng khăng nhất mực với hắn.

Trong Tu La đạo tràng của Tu La đại đế.

- Đạo huynh, nhóm chư hầu đầu tiên của đại hội chư hầu ngày mai đại khái có thể tới Lưu Ly vương thành.

Người vừa lên tiếng chính là Thương Hải đại đế, minh hữu của Tu La đại đế.

- Rất tốt.

Tu La đại đế gật đầu, có thể nhìn ra được những ngày qua Tu La đại đế hăng hái, sảng khoái vô cùng. Từ trên mặt hắn đã hoàn toàn không có vẻ phiền muộn thường trực như trước nay nữa.

Ít năm trước đây, có thể nói là mọi việc đối với Tu La đại đế mà nói rất không thuận lợi.

Vương Đình đại phiệt mà hắn coi trọng nhất trong Lưu Ly vương thành không hiểu sao bị người ta phá nát, còn bị người ta tịch thu tài sản, đổi tội lên đầu.

Trên thịnh hội Lưu Ly vương thành, mấy đệ tử thân truyền của hắn ở Thiếu chủ bảng vốn rất được coi trọng, cuối cùng bài danh quả thực cũng vô cùng cao. Thế nhưng mà trong thí luyện Lưu Ly vương tháp, danh tiếng hoàn toàn bị người ta cướp đi. Chín tấm Lưu Ly bia thí luyện, hoàn toàn trấn áp danh tiếng của đệ tử thân truyền hắn.

Quan trọng nhất chính là sau khi Phiền thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn vẫn lạc, bên ngoài đều suy đoán Khổng Tước đại đế sẽ cho Tu La đại đế hắn chậm rãi tiếp quản, khống chế Lưu Ly vương thành.

Thế nhưng mà cuối cùng bỗng nhiên lại xuất hiện một Chân thiếu chủ, trực tiếp được Khổng Tước đại đế lập làm thiếu chủ, thoáng cía đập nát dã tâm của hắn.

Cẩn thận nghĩ ljai, tất cả thất bại, căn nguyên đều trên thân một người, đó là Chân thiếu chủ kia. Bởi vì Chân thiếu chủ ngang trời xuất thế này, Tu La đại đế có thể nói là không may không ngừng, xui xẻo không ngừng.

Thế nhưng mà hiện tại, tất cả đã qua đi. Tu La đại đế hắn đã quét tan xu hướng suy tàn.

Đại hội chư hầu chính là thời cơ để Tu La đại đế hắn chính thức khống chế Lưu Ly vương thành.

- Thương Hải, Khổng Tước thánh sơn kia gần đây có lộ phong thanh gì không?

Tu La đại đế quay đầu hỏi.

- Hắc hắc, Khổng Tước thánh sơn gần đây ít lộ diện vô cùng. Huynh xem Thái Uyên các bị áp chế như vậy, người Khổng Tước thánh sơn đều co đầu rút cổ không ra. Theo ta thấy, Chân thiếu chủ kia hoặc là đang sợ hãi, hoặc là căn bản không ở Khổng Tước thánh sơn.

Thương Hải đại đế cười hắc hắc nói.

- Không có mặt?

Tu La đại đế nhướng mày, Chân thiếu chủ không ở Khổng Tước thánh sơn, hẳn chẳng những không có cảm thấy cao hứng bao nhiêu, ngược lại còn có chút thất lạc.

Nếu như Chân thiếu chủ không ở Khổng Tước thánh sơn, như vậy hắn không có cách nào danh chính ngôn thuận khống chế Lưu Ly vương thành. Dù sao hiện tại quyền khống chế trên danh nghĩa là trên tay Khổng Tước đại đế. Cho dù Khổng Tước đại đế không có mặt, người thứ nhất nên thuận vị cũng là Chân thiếu chủ.

Tu La đại đế muốn đoạt vị, phương pháp nhanh nhất, thích hợp nhất chính là trấn áp Chân thiếu chủ các phương diện, làm cho hắn ta không thể nào ngóc đầu lên được.

Nếu như Chân thiếu chủ không có mặt, cho dù hiện tại mọi người đề cử hắn làm chưởng khống giả mới của Lưu Ly vương thành, vậy vẫn có lỗ thủng.

Đợi một ngày kia Chân thiếu chủ trở về, vẫn có thể lật ngược lại. Dù sao trong tay Chân thiếu chủ có Thiếu Vũ lệnh, cũng có quyền triệu tập đại hội chư hầu.

- Đạo huynh, mặc kệ hắn có ở đó hay không. Quyền khống chế Lưu Ly vương thành, lần này chúng ta nhất định sẽ nắm vào trong tay. Hiện tại Khổng Tước thánh sơn lấy gì đấu với đạo huynh?

Thương Hải đại đế lại vô cùng lạc quan.

- Thương Hải, chuyện này ngươi cũng xuất lực không nhỏ. Chờ sau khi ta triệt để ngồi vững, về sau vị trí đại đế thứ hai của Lưu Ly vương thành sớm muộn gì cũng giữ lại cho ngươi.

Tu La đại đế cũng đồng tình.

Trong mắt Thương Hải đại đế hiện lên vẻ nóng bỏng:

- Chỉ sợ bên Niêm Hoa đại đế, người ta không đáp ứng a.

Khổng Tước thánh sơn, hiện tại đã bị Thương Hải đại đế bỏ qua.

- Đợi thế cục bị chúng ta khống chế, tất cả đều không thành vấn đề.

Tu La đại đế khoát tay, lại hỏi:

- Đúng rồi, chuyện đan dược phổ lúc trước, tra ra manh mối chưa?

Nói tới chuyện này, Thương Hải đại đế cũng có chút quan tâm:

- Còn chưa tra được đầu mối gì, tên kia thập phần quỷ dị, tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng. Vậy mà không có lưu lại một chút manh mối nào. Đạo huynh, việc này có di chứng gì sao?

- Ài, đám người này là Đan Hỏa thành phái tới. Đan Hỏa thành mặc dù không có đòi ta cho chúng một câu trả lời, nhưng mà ta lo lắng, chuyện này sẽ có hậu hoạn.

Tu La đại đế cau mày nói.

Đại hội chư hầu làm cho Lưu Ly vương thành thoáng cái náo nhiệt hơn rất nhiều. Cả Lưu Ly vương thành, bởi vì các lộ chư hầu tiến vào cũng trở nên vô cùng náo nhiệt, ầm ĩ hơn.

Mười ba đại quốc, tám trăm thành, hơn nữa còn thêm nhân mã mà bọn họ dẫn theo, tất cả đội ngũ dũng mãnh tiến vào Lưu Ly vương thành ước chừng hơn mười vạn người.

Đương nhiên dùng năng lực tiếp đãi của Lưu Ly vương thành, thoáng cái có thêm mười vạn người cũng không coi vào đâu.