Cao Phó điện chủ xấu hổ cười cười nói:
- Nam Cung hiền chất, có chuyện gì chúng ta bí mật nói. Thưởng Kim lôi đài này là thịnh hội của toàn bộ Đan Hỏa thành chúng ta. Hiền chất cãi lộn ở nơi này, nếu để cho phụ thân hiền chất biết rõ, nhất định hắn sẽ rất mất hứng. Nếu không chúng ta nói chuyện một chút được không?
- Cao bá bá.
Nam Cung Bình kia nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, nói:
- Người có ý gì? Lấy tay bắt cá đúng không? Tiểu tử này làm nhục ta. Ngươi coi như không biết đúng không?
Cũng không phải Cao Phó điện chủ đứng về phía Giang Trần, mà dưới trường hợp như thế này hắn cũng không có biện pháp. Người ta dù sao cũng là Tổng lôi chủ Tịnh Phần điện hắn chọn lựa ra, lại là một thiên tài chiếm hai vị trí.
Huống chi về công về tư, Cao Phó điện chủ đối với thân phận Vạn Uyên đảo hư hư thực thực của Giang Trần cũng có chút kiêng kỵ.
Lúc này về công về tư, hắn cũng không thể làm ra hành động gì với Giang Trần. Bằng không mà nói, chẳng phải sẽ làm cho trong lòng tất cả Tổng lôi chủ cảm thấy lạnh lẽo sao?
Dù sao từ tiếng nghị luận to nhỏ bốn phía có thể thấy được, rõ ràng là thái độ của Nam Cung Bình này không tốt. Vừa lên trên lôi đài miệng đã phun đầy phân.
Cao Phó điện chủ vô cùng hiểu Nam Cung Bình này. Biết rõ đây không phải là thiện nam tín nữ, cho nên càng không có khả năng nói chuyện vô nghĩa với hắn.
- Nam Cung hiền chất, chuyện này cho Cao bá bá chút mặt mũi. Sau đó Cao bá bá sẽ cho ngươi một câu trả lời. Thời gian của Thưởng Kim lôi đài quý giá, nếu như ngươi tiếp tục làm ầm ĩ như vậy...
Nam Cung Bình giận tím mặt, tình tính của thiếu gia triệt để bộc phát:
- Tốt, tốt. Cao Phó điện chủ, Nam Cung Bình ta xem như nhìn ra, ngươi xưa nay cùng phụ thân ta xưng huynh gọi đệ đều là giả vờ, không thật tâm. Tốt, ngươi đã không chủ trì công đạo thay ta, vậy đừng trách ta không nhận trưởng bối là ngươi. Hiện tại ta còn muốn để cho tiểu tử này biết được kết cục của việc đắc tội với Nam Cung Bình ta.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Nam Cung Bình? Thật là uy phong a, tuy rằng ta không biết lão tử của ngươi rốt cuộc là nhân vật có số má tới đâu ở Đan Hỏa thành. Nhưng mà ta thực sự cảm thấy xấu hổ thay cho hắn. Ngẫm lại người có thể xưng huynh gọi đệ với Cao Phó điện chủ, cũng không phải là hỗn đản, làm sao lại sinh ra được một nhi tử hỗn đản như ngươi được chứ?
Giang Trần nói những lời này, ngay cả Cao Phó điện chủ cũng có cảm giác cùng chung nhận thức.
Quả thực quan hệ của Cao Phó điện chủ và phụ thân của Nam Cung Bình này không tệ, thế nhưng mà đó chỉ là quan hệ cá nhân, không liên quan tới chuyện công.
Nam Cung Bình này càn rỡ không nói đạo lý, bộ dáng lỗ mãng. Nếu như không phải Cao Phó điện chủ thực sự có giao tình với phụ thân hắn. Đã sớm gọi người trực tiếp ném hắn ra ngoài. Sao có thể nói lời vô dụng với hắn làm gì?
Đệ tử Đại phiệt thì thế nào?
Tịnh Phần điện là người phụ trách của những thế lực Đế cấp trong Đan Hỏa thành, thế lực khác cùng lắm là ngang hàng luận giao. Chỉ có người khác nhân nhượng Tịnh Phần điện, chứ không có chuyện Tịnh Phần điện nhân nhượng người khác.
Nam Cung Bình là quần là áo lượt, tự cho là đúng, mắt cao hơn đầu, dường như cảm thấy trước mặt Cao Phó điện chủ hắn cũng có thể giương oai.
Nhưng hắn lại không biết kỳ thực trong lòng Cao Phó điện chủ vô cùng tức giận.
Mặc kệ thế nào, việc này bản thân Nam Cung Bình Sai. Hắn còn mượn chuyện này để nói chuyện của mình. trong mắt Cao Phó điện chủ hiện tại mà nói, Nam Cung BÌnh này quả thực không khác gì tới quấy rồi, đả quán cả.
- Cao Phó điện chủ, ngươi nghe rồi chứ? Tiểu tử này chẳng những vũ nhục ta, ngay cả phụ thân ta cũng vũ nhục. Ngươi với tư cách là Phó điện chủ Tịnh Phần điện. Lại có quan hệ huynh đệ với phụ thân ta, chẳng lẽ định ngồi yên không để ý tới?
Nam Cung Bình còn chất vấn Cao Phó điện chủ.
Lần này triệt để khiến cho Cao Phó điện chủ tức giận.Sắc mặt hắn phát lạnh:
- Nam Cung Bình, bản điện nể mặt mũi phụ thân ngươi, cuối cùng khuyên ngươi một câu. Hiện tại rời khỏi bản điện còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nam Cung Bình từ trước tới nay cũng không phải là người dễ bị uy hiếp, hắn quê quá hóa khùng nói:
- Ta không đi. Bổn thiếu gia không tin, một tiểu tử từ bên ngoài tới còn có thể leo lên trên đầu đệ tử quý tộc của Đan Hỏa thành. Tiểu tử, cho dù ngươi là long, cũng phải cuộn trò cho ta. Là hổ cũng phải nằm sấp. Đây là Đan Hỏa thành.
Giang Trần đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảnh vật trước mắt hắn nhoáng lên.
Sau một khắc, thân thể Nam Cung Bình bỗng nhiên bị nhấc lên trên bầu tời, bị một cánh tay lớn trực tiếp nhấc lên.
Mọi người kinh hô, lại phát hiện ra Nam Cung Bình đã rơi vào trong tay một người. Người ra tay chính là Vô Song đại đế.
Vô Song đại đế nhíu mày, giống như đang nắm một túi rác rưởi vậy:
- Cao Phó điện chủ, ngươi làm ăn thế nào vậy? Loại rác rưởi này trực tiếp quét đi. Lải nhải, lắm lời làm gì? Thưởng Kim lôi đài này có làm hay không?
Vô Song đại đế lên tiếng, Cao Phó điện chủ cũng chỉ có thể cười làm lành:
- Vô Song đại đế, phụ thân tiểu tử này có chút giao tình với Cao mỗ. Không nể mặt tăng cũng coi như nên nể mặt phật.
- Ngươi có giao tình với phụ thân hắn, thế nhưng lão phu lại không biết phụ thân hắn là ai.
Nói xong Vô Song đại đế sải bước mang theo Nam Cung Bình, giống như xách một túi rác rưởi, trực tiếp đi ra bên ng oài. Tiện tay ném một cái, ném Nam Cung Bình ra ra chừng mấy trăm thước.
- Tiểu tử, mặc kệ ngươi là đệ tử nhà nào trong Đan Hỏa thành, lên Thưởng Kim lôi đài nháo sự, trở về gọi thêm cô dì chú bác, lão tổ các ngươi tới đây. Để lão phu nhìn xem một chút.
Vô Song đại đế một khi mở miệng, quả nhiên khí phách vô song.
Bốn phía chung quanh vang lên tiếng sợ hãi, thán phục, tiếng vỗ tay như sấm.
Ngay cả Giang Trần cũng không khỏi bắt đầu kính nể với Vô Song đại đế. Nhân vật như vậy mới xừng để người khác tôn trọng.
Thanh Phượng Đan Vương nhìn thấy chuyện này cũng cười khổ lắc đầu. Nam Cung Bình là quần là áo lượt nổi danh trong Đan Hỏa thành, tự nhiên Thanh Phượng Đan Vương biết rõ.
Về phần Vương Học Thông đại sư, đối với Nam Cung Bình này cũng không có cảm tình gì. Tiểu tử Nam Cung Bình này căn bản không biết làm người, trước mặt trận pháp đại sư như Vương Học Thông hắn, ngữ khí của tiểu tử này cũng không có chút tôn trọng trưởng bối chút nào, khi nói chuyện cũng không biết lựa lời mà nói.
Còn có một điều nữa là tiểu tử này còn nói Thiệu Uyên tổng lôi chủ là con riêng của Vương Học Thông hắn. Chuyện này cũng khó trách Thiệu Uyên lôi chủ tức giận.
Rất nhiều người ở đây cũng biết chân tướng, cho nên cũng không có ai trách Giang Trần. Việc này từ đầu tới đuôi căn bản đều là Nam CUng Bình gây chuyện thị phi.
Vô Song đại đế tùy ý phủi phủ tay nói:
- Mọi người tiếp tục đi.
Hắn lại nhìn Giang Trần:
- Yên tâm, lão phu bảo vệ ngươi, ở Đan Hỏa thành, đừng có ai mong động được tới ngươi.