– Không đi cũng được, ngươi ở trong bí cảnh truyền thừa dừng lại lâu như vậy, toàn lực chinh phục tấm Lưu Ly bia thứ chín, thu hoạch tuyệt đối là lớn nhất. Dù không có thu hoạch mang tính thực chất, thế nhưng bổn đế cũng tin tưởng, nhận thức võ đạo, tầm mắt võ đạo của ngươi tuyệt đối sẽ vượt qua tất cả thiên tài khác.

Không thể không nói cách nhìn của Khổng Tước đại đế luôn luôn sâu sắc như vậy, luôn có kiến giải như vậy.

– Đáng tiếc, không có hoàn thành kỳ vọng của bệ hạ đối với tiểu tử.

Từ trong mắt của Khổng Tước đại đế, Giang Trần vẫn nhìn thấy được một tia thất lạc.

Khổng Tước đại đế khẽ than nhẹ một tiếng, thực sự hắn có chút thất lạc, không phải là thất vọng đối với Giang Trần, mà là cảm thấy tiếc hận thay cho Giang Trần.

Hắn cảm thấy dùng phúc duyên và số mệnh của Giang Trần, vốn nên nhận được thêm truyền thừa… Chỉ tiếc, Lưu Ly vương tháp này có lẽ quá mức cường đại, cho dù là loại thiên tài như Giang Trần cũng không thể chinh phục.

– Bỏ đi, ngươi có thể chinh phục tấm Lưu Ly bia thứ chín đã vô cùng bất phàm rồi. Có lẽ ngày sau còn có cơ duyên khác cũng không biết chừng. Đường võ đạo, chung quy sẽ không thiếu các loại kinh hỉ. Vì như vậy mới có lực hấp dẫn. Lần này ngươi chinh phục chín tấm Lưu Ly bia đã tốt lắm rồi. Đây là hành động mà vài vạn năm qua chưa từng có ai hoàn thành được.

Khổng Tước đại đế an ủi Giang Trần.

Giang Trần xấu hổ, Khổng Tước đại đế này quả thực là chính nhân quân tử. Ngẫm lại bởi vì lời thề tâm ma mà hắn không thể không nói dối chính nhân quân tử như vậy. Trong lòng Giang Trần cũng cảm thấy có lỗi, không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ:

– Bệ hạ à bệ hạ, tiểu tử nói dối với người, cũng là bất đắc dĩ. Hy vọng ngày sau khống chế Lưu Ly vương tháp, tiểu tử có thể nói rõ chân tướng với người.

Giang Trần nghĩ tới đây, bỗng nhiên nhớ tới huyết mạch Côn Bằng.

Nhớ rõ Thiên Côn thượng nhân từng nói với hắn, huyết mạch Côn Bằng này nên sử dụng cẩn thận, nhất định phải đưa cho người đánh giá phó thác.

Không thể nghi ngờ Khổng Tước đại đế chính là người đáng tin cậy.

– Bệ hạ, kỳ thực ta lần này tiến vào Lưu Ly vương tháp, mặc dù không có đạt được Thiên Vị phù chiếu và Thiên Vị xá lợi, thế nhưng cũng nhận được một ít chỗ tốt.

Trong lòng Giang Trần khẽ động, mở miệng nói.

– Ồ?

Hai mắt Khổng Tước đại đế sáng ngời.

– Ta nhận được ba giọt huyêt mạch thượng cổ thần thú, gọi là huyết mạch Côn Bằng. Bệ hạ có ơn tri ngộ với ta, một giọt huyết mạch Côn Bằng này, coi như vãn bối báo đáp bệ hạ.

Giang Trần đã sớm chia ba giọt huyết mạch Côn Bằng kia làm ba phần, tay cầm một phần, cung kính đưa cho Khổng Tước đại đế.

Theo Giang Trần thấy, Khổng Tước đại đế xứng với giọt huyết mạch Côn Bằng này, nhân phẩm của Khổng Tước đại đế rất đáng tin cậy.

Lời thề tâm ma chỉ muốn hắn không tiết lộ bí mật Lục cung truyền thừa, nhưng mà huyết mạch Côn Bằng đã tới tay hắn, tự nhiên hắn có quyền phân phối.

Cho nên đây không tính là tiết lộ bí mật.

Đưa cho Khổng Tước đại đế, Giang Trần cũng không thấy đáng tiếc. Loại tiền bối nhìn xa trông rộng như Khổng Tước đại đế, một giọt huyết mạch Thiên Vị đối với hắn mà nói có lẽ là thứ tốt nhất.

Huyết mạch Côn Bằng?

Bản thân Khổng Tước đại đế chính là hậu duệ huyết mạch Khổng Tước thượng cổ, giống như Bàn Long nhất tộc vậy, là hậu duệ huyết mạch Long tộc.

Chỉ là huyết mạch Khổng Tước của Khổng Tước đại đế càng thêm nồng đậm, cho nên thành tựu cao hơn phiệt chủ Bàn Long đại phiệt một chút.

– Huyết mạch Côn Bằng, còn là huyết mạch Thiên Vị. Khi ta nhận được vật này có một đạo thanh âm nói cho ta biết, mỗi một giọt gọi là huyết mạch Côn Bằng này đều có thể tạo ra một cường giả Thiên Vị.

Ngữ khí Giang Trần ngưng trọng.

Lần này ngữ khí của Khổng Tước đại đế thực sự rung động:

– Huyết mạch Thiên vị?

Giang Trần gật gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Khổng Tước đại đế, nói:

– Bệ hạ thương dân chúng, ngàn năm trước đã cảm ngộ thiên địa pháp tắc, tấn chức Thiên Vị. Huyết mạch Thiên Vị này cũng là thứ bệ hạ nên nhận được. Chỉ là làm cho bệ hạ như hổ thêm cánh mà thôi.

Giang Trần biết rõ Khổng Tước đại đế tâm khí cao ngạo, đã có thể tự mình cảm ngộ pháp tắc thiên địa, bằng vào ngộ tính của bản thân cũng có thể dòm ngó thiên đạo, cũng có thể trùng kích Thiên Vị.

Cho nên những lời này của Giang Trần rất hàm súc. Ý là bệ hạ ngơi tuy rằng có thể dựa vào tu vi bản thân đột phá THiên Vị, thế nhưng huyết mạch Thiên Vị này lại có thể khiến cho ngươi như hổ thêm cánh.

Khổng Tước đại đế cười ha hả nói:

– Tốt, tốt, huyết mạch Côn Bằng và huyết mạch Khổng Tước vô cùng gần nhau, thời kỳ thượng cổ, vốn có quan hệ huyết thống. Ta tuy rằng là hậu huệ huyết mạch Khổng Tước, nhưng truyền thừa tới nay, lực lượng huyết mạch sợ rằng vẫn chênh lệch với thời kỳ thượng cổ rất lớn. Đạt được huyết mạch Côn Bằng trong Lưu Ly vương tháp, nhất định là là huyết mạch Côn Bằng thượng cổ. Chẳng những có thể khiến ta nhẹ nhõm đột phá Thiên Vị, còn có thể mở rộng tiềm lực của ta, để cho lực lượng huyết mạch của ta tăng lên mạnh mẽ. Có lẽ tương lai, bổn đế còn có thể tăng lên một độ cao mới. Hảo tiểu tử, lần này bổn để dính ánh sáng của ngươi a.

Khổng Tước đại đế cũng không sĩ diện mà nhận lấy một giọt huyết mạch Côn Bằng này.

Lúc này, quả thực cũng không cần phải sĩ diện. Khổng Tước đại đế biết rõ thế cục gian nan, dùng sức một mình hắn, muốn thay đổi, cải biến vận mệnh nhân tộc, thực sự rất khó khăn.

Nhiều khi, hắn khó tránh khỏi cảm giác lực bất tòng tâm.

Mà một giọt huyết mạch Thiên Vị thượng cổ này không thể nghi ngờ giống như một liều thuốc trợ tim, khiến cho trong lòng Khổng Tước đại đế thoáng cái an tâm hơn rất nhiều.

Nhận lấy huyết mạch Côn Bằng, Khổng Tước đại đế lại nhìn Giang Trần, cau mày nói:

– Lần này ngươi tiến vào Lưu Ly vương tháp, tiến độ võ đạo dường như cũng không được như ý a.

Trước khi Giang Trần tiến vào Lưu Ly vương tháp đã là Thánh Cảnh bát trọng. Hiện tại bất quá chỉ là Thánh Cảnh cửu trọng, tuy rằng là Thánh Cảnh cửu trọng đỉnh phong. Thế nhưng ở trong mắt Khổng Tước đại đế mà nói, xem ra vẫn còn có chút không đủ.

Nếu như tiến độ bực này đặt lên trên người những thiên tài khác, có lẽ Khổng Tước đại đế sẽ không nói cái gì. Thế nhưng đặt ở trên người Giang Trần, tự nhiên hắn sẽ không thỏa mãn.

Bởi vì hắn biết rõ, ở trong bí cảnh truyền thừa, một ngày có thể tương đương với hai mươi ngày tu luyện bên ngoài. Ở trong đó nhiều năm như vậy, ít nhất có thể so với bên ngoài mười năm.

Như vậy tính ra, Giang Trần chỉ đề cao được một trọng tu vi trong Thánh Cảnh, đây không thể nghi ngờ là thứ khiến cho Khổng Tước đại đế không thỏa mãn nhất.

Giang Trần cười khổ một tiếng:

– Bệ hạ, ở Lưu Ly vương tháp thu hoạch nhiều phương diện. Cảnh giới võ đạo chỉ là một phương diện trong đó. Nếu như ta muốn toàn lực đột phá, đột phá Hoàng cảnh là chuyện hoàn toàn có khả năng, nhất định không có vấn đề. Nhưng mà vãn bối ở phương diện này tự mình cân nhắc một chút, chỉ cảm thấy hiện tại không phải là cơ hội đột phá tốt nhất.​