Trên thực tế Thái Huyền Tạo Mộng đan tuyệt đối không phải rác rưởi, nhưng mà Giang Trần cố ý biểu hiện khoa trương như vậy, kỳ thực là muốn phá hủy một tia phòng tuyến cuối cùng của Bộ Đan Vương, đánh nát một tia tự tôn cuối cùng của hắn.

Giang Trần rất rõ loại người có tính tình thối như Bộ Đan Vương, hắn biết rõ loại người này nếu như không phá vỡ toàn bộ tự tôn của đối phương hắn sẽ không đơn giản hạ thấp tư thái của mình như vậy.

Chỉ có triệt để phá hủy tự tôn của hắn, mới có thể khiến cho hắn hạ mình, biết mình ở vị trí nào.

- Ngươi... Ngươi biết loại đan dược này sao?

Thân thể Bộ Đan Vương run run, sắc mặt đại biến, ngữ khí cũng trở nên lắp bắp, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Giang Trần bĩu môi:

- Ngươi cho rằng mỗi người đều có kiến thức nông cạn như ngươi sao? Đem thứ rác rưởi coi là trân bảo sao? Không phải ngươi thực sự tàng trữ nó mấy trăm năm đó chứ?

Mặt Bộ Đan Vương xám như tro, quả thực hắn đã bị đối phương nói trúng. Đan dược này là ân sư thụ nghiệp lúc trước truyền cho hắn, hơn nữa là truyền thừa khi sắp chết.

Lúc ấy trước khi ân sư thụ nghiệp sắp chết, run run rẩy rẩy đưa cho hắn khỏa đan dược này. Nói là khỏa đan dược này là kiệt tác suốt đời của lão nhân gia người, chỉ tiếc là tàn thứ phẩm. Nếu như có thể luyện chế ra Thái Huyền Tạo Mộng đan chính thức, vậy cả đời này hắn cũng không sống uổng phí, chết cũng nhắm mắt.

Nói ngắn lại, lúc ân sư thụ nghiệp của hắn sắp chết, phó thác cho hắn nhất định phải nghiên cứu ra Thái Huyền Tạo Mộng đan, thành công luyện chế ra Thái Huyền Tạo Mộng đan.

Bộ Đan Vương coi di ngôn của lão sư trở thành mục tiêu của mình.

Chỉ tiếc, qua bao nhiêu năm, nguyện vọng của lão sư khi chết còn chưa thực hiện được.

Cho nên vừa rồi hắn xuất ra khỏa đan dược này cũng có tâm làm khó dễ Giang Trần một chút.

Thế nhưng không ngờ rằng loại đan dược mà hắn cho rằng không tệ, trước mặt Chân Đan Vương lại là rác rưởi.

Thần đan, thần dược mà sư tôn trước khi chết trịnh trọng giao cho hắn lại bị người ta bỡn cợt, coi không đáng một xu như vậy.

Bộ Đan Vương rất muốn nổi giận, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không nổi giận được. Bởi vì hắn thực sự không nắm chắc, không biết làm thế nào. Bởi vì người ta đơn giản đã nói ra tên loại đan dược này.

Như vậy có lẽ trong mắt người ta loại đan dược này thực sự là rác rưởi thì sao?

Ánh mắt Bộ Đan Vương phức tạp, ngay từ đầu hắn phẫn nộ, ủy khuất, chỉ là chậm rãi cảm xúc này lại chuyển thành vô lực, khuất phục. Hắn biết rõ mình và Đan Vương trẻ tuổi trước mắt có chênh lệch quá lớn.

Tầm mắt của người ta, thực lực của người ta đừng nói là Bộ Đan Vương hắn, cho dù lão sư đã chết có phục sinh căn bản cũng không đủ để người ta dùng một ngón tay để nghiền nát.

Trước mặt đầu quái vật khổng lồ giống như vậy, Bộ Đan Vương muốn tranh thủ một chút tự tôn, lại phát hiện ra mình không làm gì được.

Vẻ mặt cầu xin đi tới bên cạnh thùng rác kia, hai mắt đỏ bừng nhặt khỏa đan dược tàn thứ phẩm lên, nhẹ nhàng lau sạch, giống như đang lau thứ bảo bối trân quý nhất của mình. Sau khi lau sạch xong mới cẩn thận từng ly từng tí cất kỹ nó.

Đây là di vật mà lão sư lưu lại, cho dù là rác rưởi Bộ Đan Vương cũng không muốn nó ở trong thùng rác.

Giang Trần thấy hành động của hắn như vậy cũng nao nao, trong lòng có chút xúc động. Lại có chút băn khoăn, hắn nhìn ra được, khỏa đan dược này đối với Bộ Đan Vương mà nói vô cùng quan trọng.

Tuy rằng thực sự là tàn thứ phẩm rác rưởi, nhưng mà đối với Bộ Đan Vương mà nói, có lẽ lại là tín vật mà đáng giá để hắn dùng tính mạng bảo vệ.

Đối với loại tình cảm thần thánh thiêng liêng như vậy, Giang Trần lại cảm thấy hành động của mình vừa rồi có chút quá quắt.

Nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào Bộ Đan Vương, Giang Trần chậm rãi mở miệng:- Lão Bộ, có lẽ khỏa đan dược này do đối với ngươi có ý nghĩa đặc thù, là tín vật truyền thừa mà sư phụ ngươi để lại. Ta xin lỗi ngươi.

Bộ Đan Vương nghe vậy có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua Giang Trần. Hiển nhiên hắn không ngờ tới, Chân Đan Vương hung hăng càn quấy này lại xin lỗi hắn.

- Ta nói xin lỗi không phải là vì khỏa đan dược này vĩ đại tới cỡ nào, mà là bởi vì tình cảm của ngươi ký thác vào khỏa đan dược này. Làm cho người khác phải kính nể ngươi.

Giang Trần lạnh nhạt nói.

Bộ Đan Vương cười khổ một tiếng, sầu thảm nói:

- Người thắng làm vua, ngươi muốn vũ nhục thế nào cũng được. Dù sao lão Bộ ta đã thua ngay cả cái quần cũng không còn.

- Thái Huyền Tạo Mộng dan dùng đan dược đi vào giấc mộng, có thể rèn luyện thần thức, chữa trị thần thức, tăng thêm cảnh giới thần thức. Mặc kệ thần thức bị thứ gì làm tổn thương, đều có thể chữa trị, cực kỳ thần dị. Bản thân khỏa đan dược này chính là đan dược đỉnh cấp chân chính. Chỉ tiếc người luyện chế khỏa đan dược này đã thất bại.

Giang Trần chậm rãi nói.

Bộ Đan Vương nghe vậy khẽ giật mình, nhịn không được hỏi:

- Ngươi biết luyện chế Thái Huyền Tạo Mộng đan?

Giang Trần lạnh nhạt cười nói:

- Nếu như ta không biết vậy thì làm sao có thể liếc mắt là nhậ nra nó? Thái Huyền Tạo Mộng đan là đan dược khi ta mười tuổi dùng để luyện tập.

Giang Trần ra vẻ nhẹ nhõm.

Nhưng mà lời này của hắn lại làm cho cơ mặt Bộ Đan Vương không nhịn được co giật. Đây là điển hình của câu nói người so với người giận chết người a.

Là đan dược khi mười tuổi lấy ra luyện tập sao?

Thái Huyền Tạo Mộng đan này thấp kém như vậy sao? Ân sư thụ nghiệp ta cả đời không nghiên cứu ra loại đan dược này, thế nhưng Chân Đan Vương này khi mười tuổi lại lấy ra loại đan dược này luyện tập.

Mọi người đều biết lấy ra luyện tập đan dược, thì đan dược đó đều là mặt hàng thông thường.

CHân Đan Vương này mới mười tuổi mà đã xa xỉ như vậy? Còn nghịch thiên như vậy sao?

- Ngươi muốn học sao?

Giang Trần như cười như không nhìn qua Bộ Đan Vương, biểu lộ có chút thâm ý.

Bộ Đan Vương rất muốn ra vẻ ngạo khí cự tuyệt, nhưng mà loại lời này chỉ chợt lóe trong đầu hắn rồi bị dập tắt, loại lời này khiến cho hắn có cảm giác mình đang phạm tội.

Hắn không kìm lòng được mà gật đầu, nhưng mà lập tức khuôn mặt già nua lại đỏ bừng. Hắn cảm thấy mình giống như là một tiểu hài tử đang chảy nước miếng vì que kẹo vậy. Mà đối phương là một quái thúc thúc đang cầm que kẹo dụ dỗ tiểu hài tử như hắn.

- Không muốn sao?

Nụ cười của Giang Trần cực kỳ vô lương, khiến cho người ta hận không thể đánh một quyền vào mũi hắn.

Bộ Đan Vương cười khổ nói:

- Chân Đan Vương, nếu như ngươi muốn trêu đùa lão BỘ, như vậy ngươi thành công rồi. Thái Huyền Tạo Mộng đan này là một tiếc nuối mà ân sư thụ nghiệp ta lưu lại trước khi chết. Khi sắp chết người giao cho ta, nhất định phải hoàn thiện Thái Huyền Tạo Mộng đan này, luyện chế ra Thái Huyền Tạo Mộng đan chính thức.