Thắng lợi ngoài ý muốn này, kinh hỉ ngoài ý muốn như vậy hiển nhiên cũng là chuyện mà người Thái Uyên các trước đó không ngờ tới.

Đương nhiên, khi đan dược của Vinh Đan Vương bên kia được đánh giá là chân Thánh cấp, bên Thái Uyên các này cơ hồ tuyệt vọng. Trong vòng một giờ, dưới sự hạn chế về tài liệu, có thể luyện chế ra đan dược chân Thánh cấp trung giai, trong mắt bọn họ coi như đã phát huy tới cực hạn rồi.

Thế nhưng mà Giang Trần lại mạnh mẽ xông từ trong tuyệt cảnh ra, ngăn cơn sóng dữ, chuyển bại thành thắng.

Trong lúc nhất thời, mấy vạn người chung quanh cũng bị cảm xúc của Thái Uyên các lây nhiễm, cũng nhao nhao vỗ tay, tiếng vỗ tay như sấm giống như thủy triều không ngừng vang lên.

Khuôn mặt tuấn tú của Vương Đằng thoáng cái đen lại.

Hiển nhiên, đả kích ngoài ý muốn này khiến cho tâm lý của Vương Đằng thay đổi rất nhanh, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.

Mà mấy vạn người chung quanh vỗ tay, tuy rằng chưa hẳn đã nhằm vào Vương Đình đại phiệt hắn, nhưng không thể nghi ngờ, hoặc ít hoặc nhiều cũng đại biểu cho tâm tình của quần chúng.

Giữa Thái Uyên các và Thái Uyên lâu, người trung lập chưa hẳn đã ưa thích Thái Uyên lâu bọn họ.

Mặc kệ những người này đồng tình với kẻ yếu cũng tốt, hay là bị đan đấu đặc sắc trước mắt thuyết phục cũng được. Không thẻ nghi ngờ là đánh vào mặt Vương Đằng hắn, đánh vào mặt Thái Uyên lâu.

Sau khi tiếng vỗ tay chậm rãi ngừng, Dục Đan Vương lại mở miệng nói:

- Cửa thứ hai, Thái Uyên các thắng liên tiếp hai ván, trở thành người thắng cuộc trong cửa thứ hai. Hai cửa đầu tiên song phương đều thắng một. Xem ra cửa thứ ba khó tránh khỏi a.

Cơ Tam công tử cũng bị biểu hiện đặc sắc của Giang Trần làm cho vui vẻ, trong lòng như nở hoa, Chân Đan Vương này quả thực chính là kỳ tài trời ban a.

Thực tế nhìn thấy biểu hiện trên mặt Vương Đằng, Cơ Tam công tử cảm thấy cực kỳ hả giận.

Hắn ung dung cười nói:

- Cửa thứ hai này, có thể coi như đặc sắc hơn cửa thứ nhất nhiều. Cửa thứ nhất Thái Uyên lâu bất quá chỉ mượn gà đẻ trứng, dựa vào một khỏa đan dược không rõ lai lịch để thủ thắng. Cửa thứ hai này, Chân Đan Vương bằng vào thực học của mình chiến thắng. Ta thấy cửa thứ ba này, Chân Đan Vương nhất định sẽ thừa thắng xông lên, mọi người có thấy ta nói đúng hay không?

Thanh âm của Cơ Tam công tử mang theo tính cổ đọng, thế lực dưới trướng Bàn Long đại phiệt đều ầm ầm đáp ứng.

Một ít người trung lập hiển nhiên là muốn xem náo nhiệt, không sợ lớn chuyện. Cũng theo chân ồn ào. Trong lúc nhất thời khiến cho Vương Đình đại phiệt giống như trở thành công địch của mọi người.

Tình huống như vậy đối với Vương Đằng mà nói quả thực là dày vò, tuyệt đối hắn không ngờ tới, Vương Đình đại phiệt cực thịnh một thời, dường như cũng không được hoan nghênh như trong tưởng tượng của hắn.

Những tân khách kia sở dĩ lựa chọn tiến vào Thái Uyên lâu không phải là vì tôn trọng bọn hắn, mà là e sợ Vương Đình đại phiệt mà thôi.

Loại cảm giác này khiến cho Vương Đằng cảm thấy buồn nôn.

Xu thế ngày hôm nay đã càng ngày càng rời khỏi quỹ tích mà hắn tưởng tượng trước đó.

Ván bài mà hắn vẫn cho rằng mình tất thắng không ngờ lại bị bịt kín bởi một tầng bóng mờ.

Không được, tuyệt đối không thể thua trong lần đặt cuộc này. Vương Đằng so với ai khác còn rõ ràng hơn, một khi đặt cuộc thua, Vương Đình đại phiệt bố trí lâu như vậy sẽ xôi hỏng bỏng không. Không những vậy còn đánh mất cửa hàng có vị trí tốt nhất trong phố Thần Nông.

Chẳng những thua mặt mũi, mà còn thua cả áo lót trong chăn.

- Hàn Trúc Đan Vương, cửa thứ ba này chỉ sợ ngươi phải tự thân xuất mã rồi.

Vương Đằng nghĩ tới đây, quay đầu nói với tên Đan Vương cao giai bên người.

Hàn Trúc Đan Vương ở trong trận doanh của Vương Đình đại phiệt cũng là nhân vật cấp bậc trong top năm. Tuy rằng không phải Đan Vương mạnh nhất trong Vương Đình đại phiệt, thế nhưng cũng là một trong số đó.

Thế cục hiện tại, nhìn bộ dáng của Vinh Đan Vương, hiển nhiên nhuệ khí đã mất, cửa ải thứ ba này bất kể là trình độ, hay là vì sĩ khí, đều không thể để cho Vinh Đan Vương xuất chiến.

Vương Đằng tuyệt đối không thể nào trơ mắt nhìn mình thua ván bài này.

Cho nên Hàn Trúc Đan Vương phải xuất mã, đây cũng là một lựa chọn tốt nhất mà hiện tại bên Vương Đình đại phiệt có thể đưa ra.

Hàn Trúc Đan Vương nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng kỳ thực cũng không muốn xuất chiến.

Dù sao lần này xuất chiến, nguy hiểm vô cùng lớn. Vạn nhất chỉ cần có chút sơ hở trong cửa thứ ba, sẽ trở thành tội nhân của cả lần đánh cược này, trở thành người chịu tội thay.

Tuy rằng Vương Đằng chỉ đích danh muốn hắn xuất mã, trong đầu Hàn Trúc Đan Vương cực kỳ không vui. Cường giả đều có một loại dự cảm, sau khi nhìn thấy cửa Đan Vương đấu vừa rồi, Hàn Trúc Đan Vương cảm giác, cảm thấy Chân Đan Vương của Vi gia này vô cùng quỷ dị. Coi như là Hàn Trúc Đan Vương hắn tự thân xuất mã, cũng chưa chắc đã có thể thắng được đối phương.

Cũng không phải là hắn sợ đối thủ, mà là hắn đối với Quỷ đan lưu trời sinh đã có cảm giác sợ hãi. Vị Chân Đan Vương của Vi gia này hiển nhiên là đại biểu kiệt xuất của Quỷ đan lưu.

Từ thực lực mà hắn ta biểu hiện ra ngoài lúc trước, hiển nhiên có thực lực đan đạo cường đại. Hàn Trúc Đan Vương là người cẩn thận, hắn không muốn xuất chiến khi mà bản thân mình không có nắm chắc.

Nghĩ tới d dó, Hàn Trúc Đan Vương lại nói:

- Thiếu phiệt chủ, trước đó chúng ta đã nói quy tắc qua, một khi đã chỉ định người xuất chiến, nếu như lâm trận đổi người, chỉ sợ trọng tài sẽ không đồng ý. Những người xem náo nhiệt này chỉ sợ sẽ càng thêm ồn ào. Như vậy đối thủ sẽ lấy cớ, chuyện này không ổn.

Sắc mặt Vương Đằng phát lạnh, nhìn Hàn Trúc Đan Vương thật sâu.

Hàn Trúc Đan Vương thuần phục Vương Đình đại phiệt, đối với Vương Đằng hắn tuy rằng không mất đi cấp bậc lễ nghĩa. Thế nhưng người chính thức có thể khiến cho Hàn Trúc Đan Vương sợ hãi, tuyệt đối không phải là Vương Đằng, mà là phiệt chủ Vương Đình đại phiệt.

Cuộc chiến trước mắt lâm vào tình cảnh như vậy, muốn Hàn Trúc Đan Vương hắn xuất hiện, hắn ngàn vạn lần không muốn. Thắng cũng không có bao nhiêu ánh sáng.

Nếu như thua chẳng những mất mặt, mà còn trở thành người chịu tội thay.

Bên đám trọng tài bên kia căn bản không thèm để ý tới đám người Vương Đằng bên này, Dục Đan Vương nhìn người hai bên, nói:

- Cửa thứ ba là những trọng tài chúng ta tự mình khảo hạch. Cửa này cũng có ba ván. Người thắng hai ván, đạt được thắng lợi trong cửa thứ ba. Các ngươi có dị nghị gì không?

Dục Đan Vương lần nữa nói:

- Nếu như có dị nghị thì nên nói rõ sớm. Một khi phân ra thắng bại ở cửa này, không thể sửa đổi kết quả. Sau đó có nói cái gì cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Có gì nên nói trước.

Phụ tử Vi gia bên này nhìn qua Giang Trần, giờ phút này bọn họ đã vô cùng tin tưởng Giang Trần, tin tưởng mười phần. Sau khi Giang Trần xuất ra Tam Sinh đan áp chế Ngọc Tủy đan, phụ tử Vi gia đã không còn bất kỳ lo lắng nào nữa.

Tự nhiên bọn họ sẽ không có một chút dị nghị nào.

Đánh cuộc phát triển tới một bước này, bọn họ đã không còn quan tâm tới thắng thua nữa.

Cho dù VI gia bất hạnh thua, thế nhưng tên tuổi, danh dự của Vi gia cũng coi như đã được lấy lại trong lần đánh cuộc này.

Cho nên tâm tình của Vi Thiên Tiếu vô cùng nhẹ nhàng, hắn cười nói:

- Chúng ta không có dị nghị gì.

Vương Đằng bên kia lại nói:

- Ta muốn xin đổi Đan Vương.

Lời này vừa nói ra, toàn trường một mảnh xôn xao. Sắc mặt Hàn Trúc Đan Vương kia đen lên, âm trầm bất định. Hiển nhiên đối với việc Vương Đằng cưỡng ép làm việc này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất mãn.

Cơ Tam công tử cười lạnh nói:

- Vương Đằng, ngươi đang nằm mơ sao? Trước khi đánh cuộc cũng đã nói qua, cũng đã chỉ định Đan Vương. Ngươi lâm trận đổi tướng, cho rằng đây là trò đùa sao? Lại nói, không phải ngươi muốn phái vị Vinh Đan Vương này giáo huấn Chân Đan Vương làm người thế nào sao? Còn chưa dạy bảo được a, chẳng lẽ ngươi định để hắn đi dạy bảo ngươi nên làm người thế nào?

Cơ Tam công tử vô cùng ác độc, lời nói vô cùng sắc bén, so với bất luận thứ gì còn hung tàn hơn.

Vi Thiên Tiếu cũng cười nhạt nói:

- Vương công tử, đánh cuộc là ngươi đề nghị, quy tắc cũng là mọi người quyết định. Bây giờ ngươi muốn đổi tướng? Có khác nào là ngươi nói với tất cả Lưu Ly vương thành rằng Vương Đình đại phiệt các ngươi không chơi nổi?

Lại là một câu nói không chơi nổi.

Quả thực Vương Đằng xấu hổ vô cùng, vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn về phía hắn, đại đa số đều tràn ngập vẻ chế giễu.

Hiển nhiên, mọi người đối với đề nghị này của hắn cũng phải cảm thấy khịt mũi khinh thường.

Dục Đan Vương cùng mấy trọng tài trao đổi một chút, dứt khoát lắc đầu nói:

- Quy tắc đã định, không thể sửa đổi. Nếu như muốn khiêu chiến quy tắc, chỉ có thể phán Thái Uyên lâu các ngươi thua lần đánh cược này.

Một câu triệt để bỏ đi ý đồ lâm trận đổi tướng của Vương Đằng.

Hàn Trúc Đan Vương kia nghe vậy âm thầm thở dài một hơi, âm thầm vui mừng, rốt cuộc hắn cũng không phải lên đài.

Vinh Đan Vương n ghe vậy có chút uể oải. Hắn uể oải là vì, đề nghị lâm trận đổi tướng của Vương Đằng đối với hắn là một loại vũ nhục lớn lao.

Đồng thời, đối với cửa ải này hắn cũng không chắc chắn, không biết trước kết quả sẽ thế nào.

Vốn cho rằng cửa ải dễ dàng như thái râu, kết quả lại bị người ta chèn ép. Cửa ải cuối này, hươu chết về tay ai, hiện tại không có một ai có cách nào dự đoán được.

Thậm chí, từ phương diện sĩ khí có thể nói, Vinh Đan Vương hắn đã xem như yếu thế hơn đối phương.

Bằng không mà nói, Vương Đằng cũng không đưa ra đề nghị lâm trận đổi tướng.

- Tốt, song phương đã không có ý kiến gì, khảo hạch cửa thứ ba bắt đầu.

Nói là khảo hạch cửa thứ ba, kỳ thực cũng không sai biệt với cửa thứ hai là bao. Vẫn là so trình độ Đan Vương với nhau. Chương trình không sai biệt lắm.

- Ván đầu tiên trong cửa thứ ba. Mời song phương đánh cuộc luyện chế ra những đan dược mà các ngươi mang ra so sánh ở cửa thứ nhất. Ba loại đan dược đều phải luyện chế ra. Ai luyện chế hoàn toàn ba khỏa trước, người đó sẽ thắng ở ván thứ nhất.

Đề nghị của Dục Đan Vương vừa mới xuất hiện, Vương Đằng lập tức phát hỏa.

- Dục Đan Vương, ta có kiến nghị.

Vương Đằng rốt cuộc cũng bất chấp mặt mũi.

Dục Đan Vương cười nhạt nói:

- Vương công tử, xin cứ nói.

- Cửa ải này không phải nhằm vào Thái Uyên lâu chúng ta đó chứ?

Vương Đằng kêu lên. Vạn Thọ đan vốn không phải là đan dược mà Thái Uyên lâu bọn họ luyện chế. Vinh Đan Vương làm sao có thể luyện chế ra được?

Nội dung của ván này vừa mới xuất hiện, há không phải là Thái Uyên lâu hắn không cần phải đánh cuộc cũng thua ván đầu tiên này hay sao?

- Nhằm vào?

Dục Đan Vương cười khổ nói:

- Vương công tử quá nhạy cảm rồi. Ta dùng bản tâm thề, chúng ta không có bất kỳ ý nhằm vào ai cả.

- Vậy thì vì sao phải luyện chế đan dược ở vòng thứ nhất?

Vương Đằng không vui, cố nén lửa giận trong lòng.

- Đan dược là các ngươi tự mình cung cấp, để cho các ngươi luyện chế ở nay nơi khảo hạch, cũng coi như là xét duyệt nội dung đan đấu ở cửa ải đầu tiên. Đây là việc mà đám trọng tài chúng ta đã nhất trí nhận định. Huống hồ, đặc điểm của những đan dược này rõ ràng như vậy, mọi người có thể tận mắt nhìn thấy quá trình luyện chế cũng coi như được mở rộng tầm mắt. Các ngươi đã chọn ra mấy người chúng ta làm trọng tài, tự nhiên nên tuân thủ quy định mà chúng ta đặt ra.

Dục Đan Vương không cần phải bán mặt mũi cho Vương Đằng.

Mấy trọng tài khác đều là người trung lập, không có liên quan lợi ích gì với Vương Đình đại phiệt. Tự nhiên không có khả năng thiên vị cho Vương Đình đại phiệt.

Những người trọng tài này đề nghị nội dung khảo hạch như vậy kỳ thực là cũng có tư tâm. Bọn họ cũng muốn biết một chút, rốt cuộc Vạn Thọ đan luyện chế ra như thế nào.

Cho dù học trộm không thành, quan sát thoáng qua một chút cũng tốt.

- Vương Đằng, ngươi không chịu thua được thì nên sớm cụp đuôi nhận thua. Ở đây lải nhải như vậy, ngươi không ngại mất mặt, chúng ta còn cảm thấy mất mặt dùm ngươi a.

Cơ Tam công tử không chút khách khí nói.

Cơ hội đánh cho mù đường, tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua như vậy.

Đám người vây xem chung quanh cũng lên tiếng khuyên nhủ:

- Nội dung khảo hạch này kinh thiên địa nghĩa a. Cũng không phải cho các ngươi luyện chế đan dược của đối phương mà cho các ngươi luyện chế đan dược của cửa hàng các ngươi. Công bằng vô cùng. Nếu như ngay cả đan dược mà mình cung cấp cũng không luyện chế nổi. Vậy đan đấu trước đó rất có thể là ăn gian.

- Quả thực đúng như vậy, nội dung khảo hạch như vậy không thể bắt bẻ vào đâu được.

- Vương công tử, không phải ngươi sẽ đi cản trở khảo hạch đó chứ? Chẳng lẽ thực sự sợ thua rồi?

Mấy vạn người này, mấy vạn cái miệng. Vương Đằng căn bản cũng không biết những thanh âm này phát ra từ miệng kẻ nào. Thế nhưng mà những thanh âm này không thể nghi ngờ là gây áp lực với hắn.

Ngươi đánh bạc không chịu thua nổi, vậy trước đó còn kiêu ngạo như vậy làm gì?

Hiện tại phát hiện tình thế không ổn, đã muốn rụt trứng giả vờ hồ đồ? Muốn xóa bỏ hay sao?

Vậy phải xem quần chúng như chúng ta có đồng ý hay không đã.

Trong lúc nhất thời chung quanh liên tiếp có thanh âm vang lên, bắt đầu trách cứ Vương Đằng.

Vương Đằng lúc này đâm lao phải theo lao, thân thể run rẩy khó nhịn. Hắn bỗng nhiên có cảm giác tự khiêng đá đập vào chân mình.

Dục Đan Vương thản nhiên nói:

- trận đấu bắt đầu, bên Thái Uyên lâu nếu như không thể đấu, có thể kết thúc ván này sớm, coi như bỏ quyền. Thái Uyên các tự động chiến thắng.

Quy tắc như vậy, cũng không phải những trọng tài này cố ý nhằm vào ai.

Nếu như quy tắc có thể tùy tiện thay đổi, vậy thì chẳng khác nào nói mấy trọng tài bọn họ không có một chút công bằng nào, không có công bằng, có thể tùy tiện thay đổi.

Loại cục diện này hiển nhiên là thứ mà đám người Dục Đan Vương không thể nào chấp nhận được.