Về phần loại đan dược trú nhan như Thường Thanh đan. Giang Trần không có ý định lấy ra. Dù sao mấy Đan Vương này đều là nam, loại đan dược trú nhan này đối với nam Đan Vương mà nói, không có bất kỳ lực hấp dẫn nào.
Thậm chí ngược lại còn có thể bị bọn họ cho rằng đây là bàng môn tà đạo.
Vì công bằng, song phương đánh cược cũng không phải một lần duy nhất lấy ra ba khỏa đan dược. Mà là lấy ra từng khỏa rồi trình lên. Song phương cũng không biết đối thủ mình cầm đan dược gì ra.
Loại đan dược lần thứ nhất Giang Trần lấy ra chính là Thất Vân Chân Long đan ở bên trong một cái hộp ngọc, bên trên có nhãn hiệu của Thái Uyên các. Đưa tới trước mặt chín Đan Vương này.
Chín Đan Vương bắt đầu nhanh chóng xem xét, khảo chứng.
Những Đan Vương này đều là gia hỏa kiến thức rộng rãi, tuy rằng trình độ đan dược mà song phương trình lên đều rất cao, thế nhưng lại không đủ để khiến cho những Đan Vương cấp cao này thất thố.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, chín Đan Vương bắt đầu bỏ phiếu.
Không bao lâu, thành tích được công bố. Thất Vân Chân Long đan của Giang Trần đứng đầu. Được sáu phiếu trong chín phiếu. Khởi đầu vô cùng tốt đẹp.
- Khỏa đan dược này gọi là Thất Vân Chân Long đan, phẩm chất ưu việt, quả thực là loại đan dược cao cấp hiếm thấy trong lúc độ kiếp, phẩm chất thượng giai...
Dục Đan Vương cũng là đại biểu thay mặt chín vị Đan Vương nói ra loại đan dược chiến thắng, đồng thời cũng nói ra lý do mà Thất Vân Chân Long đan chiến thắng.
Thái Uyên các có khởi đầu tốt đẹp như vậy, cảnh này khiến cho những người đang xem chung quanh âm thầm kinh ngạc, có chút thanh âm thổn thức vang vọng.
hiển nhiên tất cả mọi người đều không ngờ tới, Thái Uyên các này lại thực sự có chút nội tình như vậy. Thất Vân Chân Long đan này quả thực vô cùng không tệ, thắng được trận đầu cũng coi như đã đạt được mục đíhc.
Nhưng mà đây chỉ là bước đầu tiên trong cửa ải thứ nhất mà thôi. Muốn thắng được trận đánh cuộc đan dược này phải so đấu ba khỏa đan dược. Ít nhất phải thắng hai loại mới được.
Vi gia thắng một lần, có thể thắng lần thứ hai sao?
Trong lúc nhất thời, đám người vây xem chung quanh vốn chỉ nghiêng về một phía trong lúc nhất thời cũng nhiều thêm vài phần chờ mong. CHờ mong biểu hiện của Vi gia càng thêm kinh người nữa, làm cho trận đấu này xuất hiện nhiều màn kịch tính hơn.
Mang theo tâm tình chờ mong như vậy, song phương lại đưa khỏa đan dược thứ hai tới.
Lần này Giang Trần cầm ra Bạo Hổ đan. Bạo Hổ đan này Giang Trần không nắm chắc quá lớn. Dù sao trước khi khai trương hắn cũng không ngờ rằng có một hồi đánh cuộc đan dược. Cho nên cũng không có đặc biệt chuẩn bị đan dược cường đại. Bạo Hổ đan này cũng là lối tắt khác của hắn, tìm được một loại lĩnh vực đan dược không quá mức nóng bỏng, làm ra một loại đan dược như vậy.
Bạo Hổ đan này tuy rằng rất không tồi, thế nhưng có thắng được Vương Đình đại phiệt hay không rất khó nói.
Quả nhiên, Vương Đình đại phiệt có chuẩn bị từ trước, khỏa đan dược thứ hai này phương diện cấp độ rõ ràng hơn Bạo Hổ đan một bậc.
Thứ mà Vương Đình đại phiệt lấy ra không ngờ lại là Chân Hoàng đan.
Chân Hoàng đan, đây chính là loại đan dược chuẩn Hoàng cấp mà khi cường giả Thánh Cảnh đỉnh phong trùng kích lên Thánh Cảnh phải dùng, loại đan dược này có thể làm tăng lên một hai thành nắm chắc. Loại đan dược này là Chân thánh cấp, kỳ thực mọi người đều liệt nó vào đan dược Hoàng cấp. Hơn nữa giá cả của nó cũng được định giá theo đan dược Hoàng cấp.
Chân Hoàng đan này vừa ra, thoáng cái đã đè Bạo Hổ đan xuống.
- Chân Hoàng đan, là đan dược thiết yếu của Thánh Cảnh đỉnh phong, cấp độ cực cao, luyện chế không dễ. Tuy rằng Bạo Hổ đan của THái Uyên các không tệ, cũng coi như một lối tắt khác, thế nhưng lại không thể bổ sung vào phương diện cấp độ. Ván này Thái Uyên lâu thắng.
Dục Đan Vương tuyên bố kết quả ván thứ hai.
Bại bởi Chân Hoàng đan, Giang Trần cũng không quá giận dữ. Bởi vì Chân Hoàng đan này, muốn hắn luyện chế hắn cũng có thể luyện chế ra.
Thế nhưng mà lúc trước căn bản hắn không nghĩ lại có trận đấu đan dược này, cho nên đan dược mà hắn chuẩn bị cũng không có kinh thiên động địa như vậy.
Dù sao Thái Uyên các vừa mới cất bước, vốn hắn không định thoáng cái cao điệu như vậy.
Thế nhưng không ngờ lần này lại âm thầm ăn thiệt thòi không nhỏ.
Cửa ải thứ nhất hiện tại có tỉ số là một một.
Nhìn thấy Thái Uyên lâu gỡ hòa ván này, đám người vây xem chung quanh có chút thất vọng. Kỳ thực bọn họ càng hy vọng Thái Uyên lâu thất bại trong tay Vi gia ở cửa ải thứ nhất này hơn.
Mà cửa thứ hai, đan sư bên Vi gia, nhất định là không chơi lại được Đan Vương dưới trướng Vương Đình đại phiệt, điểm này cơ hồ không có bất kỳ nghi vấn nào.
Hiện tại nhìn thấy Thái Uyên lâu gỡ hòa, cục diện hiển nhiên đã bị THái Uyên lâu khống chế. Bị Vương Đình đại phiệt khống chế, đám người vây xem này ít nhiều có chút thất vọng.
Bởi vì mọi người đều biết, Vương Đình đại phiệt còn có chuẩn bị đan dược áp trục.
Trong Lưu Ly vương thành này, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều nghe được một ít tiếng gió.
Phụ tử Vi gia lúc này cũng có chút lo lắng. Hiển nhiên cục diện phát triển tới một bước này, bọn họ cũng có chút bận tâm.
Hai ván trước này tuy rằng thế cục cân bằng, thế nhưng mà một khi bên Thái Uyên lâu xuất ra Vạn Thọ đan, Thái Uyên các cơ hồ không có bất kỳ sức cạnh tranh nào.
Trừ phi Giang Trần cũng xuất ra Vạn Thọ đan, thế nhưng loại khả năng này hiển nhiên không lớn.
Giang Trần làm sao không nghĩ tới điểm này cơ chứ? Hắn cũng do dự, có nên xuất ra Vạn Thọ đan hay không? Thế nhưng lại thầm nghĩ, vẫn không nên cầm Vạn Thọ đan đi ra.
Quả nhiên đúng như dự liệu của mọi người, Vương Đình đại phiệt cũng mang Vạn Thọ đan đi ra.
Vạn Thọ đan vừa xuất hiện, cơ hồ tất cả Đan Vương bị loại đan dược kiệt xuất này chinh phục, đây mới là đan dược độc nhất vô nhị, là loại đan dược mới có tính rung động nhất trong giới đan dược mấy trăm năm qua.
Đan dược kéo dài tuổi thọ, không phải trên thị trường không có. Thế nhưng đa số hiệu quả chỉ thường thường.
Thế nhưng mà Vạn Thọ đan vừa mới xuất hiện, lập tức bổ sung chỗ thiếu trong đó. Tuy rằng chỉ nhằm vào cường giả Thánh Cảnh, chỉ là như vậy cũng đủ kinh người rôi.
Giang Trần vừa nhìn thấy đối phương xuất ra Vạn Thọ đan, trong lòng liền biết ván thứ ba này phiền phức lớn rồi.
Thứ hắn xuất ra là Bán Bộ Chi tiên đan, nếu như đối phương xuất ra Vạn Thọ đan, phần thắng của Giang Trần sẽ vô cùng lớn. Thế nhưng mà dưới sự trùng kích của Vạn Thọ đan, cho dù Bán Bộ Chi tiên đan có ưu việt hơn, hiển nhiên độ rung động còn chưa đủ.
Ván này căn bản không cần so sánh, mấy trọng tài đều có chung một nhận định.
Tuy rằng bọn họ rất thưởng thứ Bán Bộ Chi tiên đan, thế nhưng đều bỏ phiếu cho Vạn Thọ đan.
Dục Đan Vương tuyên bố:
- Không thể tưởng tượng được bên Thái Uyên lâu lại xuất ra Vạn Thọ đan. Khỏa đan dược này tin rằng không cần phải chúng ta giới thiệu, tuyệt đối là loại đan dược khai sáng. Tuy rằng Bán Bộ Chi tiên đan của Thái Uyên các cực kỳ ưu tú, thủ pháp kinh người, thế nhưng so với Vạn Thọ đan, cuối cùng vẫn thua kém một bậc. Cho nên ván này là Thái Uyên lâu thắng.
Dục Đan Vương nói xong, sắc mặt phụ tử Vi gia lập tức tối sầm lại.
Mà bên Vương Đằng truyền tới một đám thanh âm hoan hô, nhất là phụ tử Đồng gia, càng dương dương đắc ý, cất tiếng cười to.
Ngay cả Vương Đằng, trên mặt cũng không thể nào che dấu được sự vui vẻ.
Cơ Tam công tử lại lớn tiếng nói:
- Chậm đã.
Dục Đan Vương và những người khác đều sững sờ, nhàn nhạt hỏi:
- Chẳng lẽ Cơ Tam công tử đối với quyết định của chúng ta có nghi vấn hay sao?
Cơ Tam công tử vội hỏi:
- Cơ mỗ đối với quyết định của chư vị Đan Vương không có bất kỳ nghi vấn nào. Nhưng mà ta đối với loại đan dược mà Vương Đình đại phiệt xuất ra lại có nghi vấn. Mọi người đều biết lần trước trong đấu giá hội của Liên Sơn trai, đám người Vương Đằng dùng một ức hai ngàn vạn mua ba khỏa Vạn Thọ đan. Mà quy tắc của trận đấu này là nhất định phải mang ra loại đan dược có thể sản xuất số lượng lớn, là loại đan dược có thể lấy ra tiêu thụ đại trà.
Dực Đan Vương nghe vậy cũng cảm thấy lời Cơ Tam công tử nói có lý, hắn nói với Vương Đằng:
- Vương công tử, nghi vấn của Cơ Tam công tử không phải là không có đạo lý, các ngươi có giải thích thế nào về chuyện này?
Nếu như vi phạm quy tắc đánh cuộc, vậy thì ván này coi như bọn họ thua Vi gia. Nếu là như vậy Vi gia và Thái Uyên các sẽ thắng ở cửa ải thứ nhất, dùng tỉ số hai với một để chuyển bại thành thắng.
Vương Đằng cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ tay nói:
- Cầm một đám Vạn Thọ đan tới, cho Dục Đan Vương xem qua.
Lập tức có người tiến lên xuất ra một đám Vạn Thọ đan, trọn vẹn gần hai mươi khảo.
Bởi vì như thế cho nên Cơ Tam công tử á khẩu không nói được gì. Dục Đan Vương nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thành chứng nhận của Vương Đằng. Định công bố bên thắng cửa ải thứ nhất là Thái Uyên lâu.
Chỉ là còn chưa mở miệng thì Giang Trần bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi:
- Ta chỉ hỏi một câu, Vạn Thọ đan này là do Thái Uyên lâu luyện chế sao?
Giang Trần cũng không tin Thái Uyên lâu này biết luyện chế Vạn Thọ đan gì đó. Vạn Thọ đan này hơn phân nửa là Bất Diệt Thiên Đô sau khi thu được đan phương, ủy thác cho Vương Đình đại phiệt tiêu thụ ở Lưu Ly vương thành.
Vương Đằng cười lạnh:
- Chuyện này dường như không cần phải chứng minh với các hạ a? Hay là đan dược nào muốn bán ở Thái Uyên lâu còn phải báo cáo cho các hạ hay sao?
Dục Đan Vương cũng gật dầu nói:
- Quy tắc nói là đan dược có thể luyện chế số lượng lớn, có thể tiêu thụ rộng khắp. Số lượng Vạn Thọ đan mà Thái Uyên lâu xuất ra đã có thể chứng minh được điều này.
Vương Đằng cười to:
- Quy tắc chỉ nói là có thể luyện chế số lượng lớn, lại chưa có nói nhất định là phải do Thái Uyên lâu chúng ta luyện chế. Thái Uyên lâu ta có phương pháp, có con đường đan dược, đây là bổn sự của chúng ta.
Lời nói này mặc dù có chút giống vô lại, thế nhưng cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Dục Đan Vương không hề để ý tới Giang Trần, mà tuyên bố.
- Cửa ải thứ nhất, đánh cuộc đan dược, Thái Uyên lâu thắng.
Giang Trần nhìn thấy Dục Đan Vương tuyên bố, trong lòng tuy rằng giận dữ, thế nhưng cũng không có nói gì nữa. Sở dĩ hắn mở miệng chỉ là vì Vương Đình đại phiệt dùng Vạn Thọ đan chèn ép hắn, tâm tính có chút bất bình. Cũng không phải Giang Trần hắn thua không chấp nhận nổi.
Thua ở cửa thứ nhất cũng không có nghĩa là thua toàn bộ.
Thua ván đầu tiên, vừa vặn cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh cho hắn. Những cửa ải sau đó nhất định không được qua loa chủ quan, phải nghiêm túc.
Ván đầu tiên thua không phải là do đan dược của Giang Trần kém, mà là không có mưu tính xâu xa như Vương Đình đại phiệt. Thậm chí có thể nói, người đả bại Giang Trần hắn không phải là Vương Đình đại phiệt, mà là chính Giang Trần.
Dù sao, Vương Đình đại phiệt có thể thắng ván đầu tiên, không phải là dựa vào Vạn Thọ đan của hắn sao? Chủ nhân chính thức của Vạn Thọ đan là ai?
Mặc dù Giang Trần biết Vương Đình đại phiệt không thắng đẹp, thế nhưng cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này. Tránh việc lưu lại ấn tượng không tốt cho đám người trọng tài này.
- Cửa ải thứ nhất chấm dứt, cửa thứ hai, Đan Vương thi đấu. Quy củ cũ, vẫn là ba ván. Người thắng được hai trong ba ván thì coi như là thắng cửa thứ hai.
Một cửa ải có ba ván, cũng tương đương với việc thắng hai là có thể chiến thắng.
- Ài, cuối cùng vẫn là đạo hạnh của Vi gia có chút nông cạn a. Xem tình hình này chỉ sợ sẽ thua rất thảm.
- Cũng không phải sao? Chỉ sợ không chống đỡ được tới cửa ải thứ ba.
- Ài, Đan Vương của Vi gia, các ngươi đã từng nghe nói qua chưa? Dường như tuổi tác cũng không phải quá lớn nha.
- Tah oài nghi hắn chính là Đan Vương nằm vùng của Vương gia. Bằng không làm sao lại đưa ra phương thức đánh cuộc cả cửa hàng như vậy? Đáng thương cho Vi gia, cùng một sai lầm, không ngờ lại phạm phải những hai lần.
- Vi Thiên Tiếu này, thực lực võ đạo mạnh, chỉ là khi làm gia chủ lại quá ngây thơ.
- Bên Vương Đình đại phiệt phái ra Vinh Đan Vương, đây chính là Đan Vương lục cấp, chỉ thiếu chút là Đan Vương cấp cao. Vị Đan Vương của Vi gia này nghe nói chỉ là Đan Vương nhị cấp mà thôi.
- Đan Vương nhị cấp đấu với Đan Vương lục cấp... Thực sự không biết Vi gia đang làm gì, chẳng lẽ bọn họ đã cam chịu rồi sao?
Trong lúc nhất thời bốn phía không ngừng vang lên tiếng nghị luận.
Song phương đánh cuộc, tuy rằng khẩn trương thế cũng không quá mức ồn ào.
Vinh Đan Vương kia đi tới, ôm quyền với chín trọng tài kia:
- Vinh mỗ hôm nay đành phải bêu xấu trước mặt chư vị tiền bối rồi.
Nói xong khóe miệng hắn mỉm cười, quét mắt một vòng qua phía Giang Trần:
- Tiểu tử, hãy xưng tên tuổi ra. Vinh mỗ không muốn bắt nạt hạng người vô danh.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
- Quả nhiên chủ tử thế nào thì nô tài cũng như vậy. Muốn đấu thì cứ sảng khoái mà đấu gì, cần gì phải nói nhảm như vậy?
Vinh Đan Vương không những không nổi giận mà còn cười khặc khặc vô cùng quái dị:
- Khó trách Thiếu phiệt chủ lại giao cho ta giáo huấn ngươi làm người thế nào. Tiểu tử ngươi quả thực đủ hung hăng càn quấy.
- Mặt người dạ thú, vẫn còn không biết xấu hổ mà đòi dạy ta nên làm người thế nào sao? Quá nực cười.
Giang Trần mắng Vinh Đan Vương, thế nhưng ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Vương Đằng.
Hắn ôm quyền với chín vị Đan Vương kia:
- Đan Vương đại nhân, xin tuyên bố bắt đầu đi.
Giang Trần thua ở cửa đầu tiên, trong lòng cũng nghẹn khuất không thôi.
Tuy rằng Dục Đan Vương không biết Đan Vương khách khanh của Vi gia có lai lịch thế nào, thế nhưng trong đầu Dục Đan Vương vẫn vô cùng thưởng thức Giang Trần.